Cô Vợ Thẹn Thùng Mời Qua Đây

Chương 4: Chương 1.3




"Dì khoẻ chứ, cháu là Vũ Văn Tĩnh, Tĩnh nhi, trước kia thường cùng Long Hạo chơi đùa." Trong lúc nói chuyện, Vũ Văn Tĩnh vẫn không quên nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Long Hạo.

"Tĩnh nhi a, mau vào nhà, anh trai cháu A Sâm dạo này thế nào? Hôm nay có tới đây không?" Nghe Vũ Văn Tĩnh giới thiệu, Long phu nhân nghĩ tới Vũ Văn Sâm tiếng tăm lừng lẫy, nụ cười trên môi càng dễ gần.

"Anh trai cháu công việc bề bộn, cho nên kêu tài xế tới đón cháu." Vũ Văn Tĩnh ôn nhu cười.

"Thật sao, vì quản lý công ty nên không gặp được anh cháu, không cần đứng bên ngoài nói chuyện phiếm, mau vào nhà ngồi một chút." Long phu nhân nịnh hót cười cười, lập tức ra hiệu cho con trai mang Vũ Văn Tĩnh vào nhà.

Long Hạo làm như không thấy, một câu nói ra liền liền xoay người rời đi "Mẹ, con đi vào trước."

Để hai người còn lại lúng túng, Vũ Văn Tĩnh nhìn bóng lưng Long Hạo, thật ra cô cũng không gấp, dù sao mẹ anh rất hài lòng với cô, sau này có khi có cơ hội.

"Dì, anh con còn đang ở nhà chờ cháu về, vậy cháu đi trước." Vũ Văn Tĩnh hết sức lễ phép cúi người chào, xoay người tiến vào xe, kêu tài xế lái xe đi.

Long phu nhân hài lòng nhìn Vũ Văn Tĩnh rời đi, sau đó nhanh chóng vào nhà, con trai đang ngồi trong phòng khách giơ chân lên, còn kêu người giúp việc đi gọi Thần Bảo Nhi.

Long phu nhân nhất thời nổi giận "Hạo, mẹ ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, Thần Bảo Nhi chỉ là một người giúp việc, sao con trở về liền tìm nó chơi đùa?"

"Mẹ, bây giờ là thời đại nào rồi." Long Hạo không nhịn được thuyết phục, xem mẹ sắp chuẩn bị bắt đầu thao thao bất tuyệt rồi, anh khoát khoát tay, trực tiếp thuyết phục: "Mẹ, con hiện tại vừa mới xuống máy bay, thật mệt chết đi, để cho con nghỉ ngơi trước một chút." Nói xong, anh chạy nhanh lên trên tầng, trở về phòng của mình.

Long phu nhân nhìn bộ dáng này của anh, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Thật ra thì bà cũng không phải rất chán ghét Thần Bảo Nhi, bất quá bà đối với con trai rất lo lắng, cô bé Bảo Nhi này thật ra thì rất nghe lời, biết điều lại khéo léo, đáng tiếc làm con dâu Long gia, nó thật sự không đủ tư cách.

Long gia cần một con trai gánh vác, cần có một cô gái đứng đằng sau trợ giúp, Thần Bảo Nhi căn bản không được, nếu như là Vũ Văn Tĩnh có lẽ là được rồi.

Nghĩ tới đây, Long phu nhân đáy lòng đã bắt đầu đã có đúng như dự tính, Vũ Văn Tĩnh trước kia vẫn theo con trai, bây giờ còn như vậy, vừa nhìn cũng biết là đã thích, như vậy thì càng dễ rồi, xem ra bà phải cùng chồng nói chuyện một chút.

Mà giờ phúc này, Thần Bảo Nhi đứng ở cửa đã đem lời của bọn họ nghe rõ, khóe miệng gợi lên nụ cười nhàn nhạt có chút khổ sở, sau đó liền xoay người rời đi.

Hôm sau, Thần Bảo Nhi cũng giống như ngày thường, sáng sớm ngủ dậy mặc một bộ quần áo thể thao chạy bộ, nhưng không có nghĩ đến mới vừa ra cửa cũng thấy Long Hạo một thân quần áo thể thao đứng ở đó, dường như không nhịn được nhìn đồng hồ đeo tay.

Đợi rất lâu, rốt cuộc cũng thấy Thần Bảo Nhi xuất hiện, Long Hạo nhất thời lộ ra nụ cười rạng rỡ, nhưng mà nụ cười không có xuất hiện lâu liền thay bằng gương mặt nghiêm khắc, hết sức không vui.

"Sao em đến muộn như vậy?"

"A?" Thần Bảo Nhi có chút ngu ngơ, rất không minh bạch nhìn anh.

"Chẳng lẽ em sáng sớm mỗi ngày chạy bộ muộn như vậy đấy sao? Cái này coi là chạy bộ à!" Trong lúc nói chuyện, Long Hạo kéo Thần Bảo Nhi lại, vén vén tóc của cô.

Tiếp xúc với động tác ôn nhu như vậy, Thần Bảo Nhi lập tức tránh né "Thiếu gia, anh cũng muốn chạy bộ sao?"

"Hỏi thừa." Cô phản xạ như vậy làm cho Long Hạo hết sức không thoải mái, nhìn cô giữ khoảng cách với anh, anh cố ý không để cô như ý muốn, một tay kéo cô vào lòng.