Đầu chiều, ánh mặt trời hết sức ấm áp, Thần Bảo Nhi ngồi một mình ngoài ban công đọc báo, chờ Long Hạo về. Hôm nay anh đã đồng ý cùng cô đi chọn áo cưới, với lại Thần Bảo Nhi cũng nhìn trúng một tiệm áo cưới, hi vọng anh sẽ thích. Nhưng thời gian từng trôi qua, Long Hạo vẫn chưa trở lại, lúc Thần Bảo Nhi đợi đến nỗi suýt ngủ thì cửa được mở ra.
"Bảo Nhi, di động của con tắt máy à?"
Tiếng nói của mẹ Long càng ngày càng gần, bà đi tới trước mặt Thần Bảo Nhi, nói tiếp: "Hôm nay Hạo đi bàn chuyện làm ăn rồi, có thể sẽ về muộn. Nó định hẹn con hôm khác nhưng di động của con lại tắt máy."
"Vậy ạ?" Thần Bảo Nhi vội vàng lấy di động ra, vừa nhìn đúng là vẫn tắt máy, liền nhếch miệng cười, "Con biết rồi."
"Ừ, vậy con mau nghỉ ngơi đi." Nói xong, mẹ Long liền đi xuống lầu.
Mà Thần Bảo Nhi đã không còn buồn ngủ nữa rồi, cô đứng dậy đi tới cửa, lúc mở cửa chuẩn bị ra ngoài thì nghe được tiếng của mẹ Long.
"Hạo, mẹ đã nói với Bảo Nhi rồi, con cứ yên tâm làm việc đi, lần hợp tác này cùng nhà họ Vũ Văn rất quan trọng, con bé Tĩnh nhi đúng là hơi tùy hứng, con cũng đừng tùy hứng như vậy ,biết chưa? Lần hợp tác này rất quan trọng. . . . . ."
Âm thanh càng ngày càng xa, cho đến khi mẹ Long gần bước vào phòng mình, Thần Bảo Nhi mới hiểu được thì ra Long Hạo đi bàn chuyện với Vũ Văn Tĩnh.
Đến buổi tối, Thần Bảo Nhi ăn cơm xong trở về phòng, xem TV một lúc, lật sách một hồi, nhìn thời gian đã hơn mười giờ mà Long Hạo vẫn chưa về, cô đành phải đi tắm rồi chuẩn bị ngủ.
Thần Bảo Nhi mới từ phòng tắm bước ra, liền thấy Long Hạo mệt mỏi tiến vào phòng, trên người còn nồng nặc mùi nước hoa, khiến cô không khỏi nhíu mày.
"Sao hôm nay anh về muộn thế?"
"Hết cách rồi, chuyện của công ty bận đến mức làm anh sứt đầu mẻ trán." Long Hạo cởi áo khoác xuống ném qua một bên,hết sức mệt mỏi kéo kéo cà vạt, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt một cái.
Thần Bảo Nhi ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, hơi nhíu mày, song ngẫm lại, anh cũng bị bắt phải xã giao mà.
Sau khi nằm xuống giường, Thần Bảo Nhi nhìn Long Hạo nằm ở bên cạnh mình sắp ngủ, cô vẫn có chút nghi ngờ hỏi.
"Sao trên người anh lại có mùi nước hoa của phụ nữ?"
"Ờ, có lẽ là lúc đưa khách hàng về không cẩn thận dính vào, anh đi tắm trước nhé." Long Hạo ném quần áo qua một bên, có chút mệt mỏi chạy đi tắm.
"Vâng." Thần Bảo Nhi gật gật đầu, cô cũng biết lúc nói chuyện làm ăn thì khó mà tránh được sẽ dính mùi nước hoa.
Tắm rửa xong, Long Hạo liền ôm chầm Thần Bảo Nhi, "Hôm nay theo em đi xem áo cưới đi, vừa khéo chồng em tranh thủ lúc rảnh rỗi."
"Anh rất mệt mỏi mà, cứ nghỉ ngơi một chút, hôm nào đi xem cũng được." Thần Bảo Nhi đau lòng nói, liền xoa bóp vai giúp anh.
"Anh không mệt, anh muốn ngắm Bảo Nhi của anh mặc bộ váy cưới tuyệt mỹ nhất." Long Hạo xoay người Thần Bảo Nhi lại, vùi đầu vào ngực cô, mê luyến cọ cọ.
Thần Bảo Nhi chỉ dịu dàng ôm đầu anh, "Chỉ cần anh không mệt mỏi là tốt rồi, em không hy vọng anh quá mệt mỏi."
"Không mệt, không mệt chút nào." Nói xong, Long Hạo liền ngồi dậy, kéo Thần Bảo Nhi ôm vào trong lòng mình, hung hăng hôn một cái.
Không biết anh đã nhớ nhung thân thể này bao lâu rồi.
"Được rồi, không phải anh nói muốn đi xem áo cưới sao?" Đẩy anh một cái, Thần Bảo Nhi nhìn vào đôi mắt nồng cháy mà thâm thúy, nhịp tim vô thức đập nhanh.Cô lập tức đứng lên, thật vất vả anh mới có thể theo mình đi xem áo cưới, cô cũng không hy vọng sẽ bị bất cứ chuyện gì làm trễ nải
Long Hạo đành phải lưu luyến không rời đứng lên.