"Mẹ!" Ngay khi Long phu nhân không cẩn thận bật thốt lên, Long Hạo đúng lúc ngăn lại, Long phu nhân gật đầu hiểu ý.
"Phu nhân, ý của ngài là Bảo Nhi nhà tôi không xứng với thiếu gia." Ba thần có chút cay đắng cười cợt, hôn lễ đơn giản, ý này còn chưa rõ sao?
"Đương nhiên không phải rồi, tôi là lo Bảo Nhi, nếu như phô trương quá, sợ Bảo Nhi không chịu nổi, tôi cũng là vì Bảo Nhi thật mà." Không nghĩ tới ý tốt của mình bị hiểu lầm, Long phu nhân thật sự không biết nên giải thích thế nào.
Nhưng ba Thần không để ý câu nói của Long phu nhân "Phu nhân, thật ra bà không cần an ủi tôi, tôi và Bảo Nhi đều hiểu."
"Bác Thần, bác suy nghĩ nhiều rồi, mẹ cháu có ý tốt, không phải như bác nghĩ đâu, là sợ Bảo Nhi không thích ứng kịp, hôn lễ nếu như làm quá long trọng cần rất nhiều nghi lễ, rất phiền phức, thế nhưng nếu như bác Thần cảm thấy không đủ tôn trọng, chúng ta sẽ làm lớn hơn." Thời điểm bầu không khí căng thẳng, Long Hạo chậm rãi nói.
Lời nói của anh khiến Long phu nhân bất mãn, ngẩng đầu có chút trách cứ nhìn Long Hạo, "Hạo, con biết rõ Bảo Nhi..."
"Mẹ, con cùng Bảo Nhi cũng hi vọng được tất cả mọi người chúc phúc, con cũng hi vọng khiến cho tất cả mọi người đều biết Bảo Nhi là vợ của Long Hạo này." Anh cắt ngang bà, chân thành nói.
Lời nói của anh làm Thần Bảo Nhi trong lòng rất ấm áp, cảm thấy càng ngày càng yêu anh hơn.
"Hạo, nhưng đứa bé thì làm sao..."
"Mẹ, chúng con sẽ có chừng mực." Long Hạo tiến lên một nắm tay mẹ, khẳng định nói, Long phu nhân vốn đang chuẩn bị nói tiếp, nhìn thấy con trai như vậy cũng chỉ đành lải nhải, ngược lại chỉ cần bọn họ có chừng mực là tốt rồi.
Mà ba thần nhìn Long Hạo có thể vì con gái mình như vậy làm ông cũng vui mừng thay, chỉ có điều nhìn thấy Long phu nhân, ba thần vẫn có chút lo lắng.
"Mọi người đều đồng ý, như vậy tôi cũng đồng ý, chỉ có điều Bảo Nhi cháu nhất định phải chú ý thân thể, không chịu nổi liền nói cho bác, biết không?" Long phu nhân bất đắc dĩ gật đầu, nói xong bắt đầu bàn về chuyện cử hành hôn lễ.
Sau khi trở về Long gia, Thần Bảo Nhi bị đối xử như bảo bối, làm cho chưa thích nghi được, đặc biệt là Long phu nhân mỗi một lần đều nhìn cô, nói côgầy, làm sao không chịu ăn... Chỉ sợ cô ăn không đủ no, điều này làm cho cô không thể hiểu được.
Thần Bảo Nhi ngồi ở trên giường, nhìn Long Hạo ở một bên liên tục cười trộm, không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn "Hạo, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao bác gái lại biến thành như vậy?" Làm cho cô thật là không quen.
"Làm sao, em không thích à? Mẹ chỉ vì muốn tốt cho em thôi." Long Hạo trả lời như là chuyện đương nhiên, nhìn Thần Bảo Nhi chân mày vẫn nhíu chặt, hình như là không thích, khiến cho anh tiến lên nhẹ nhàng nhéo mũi xinh đẹp của cô.
"Đứa ngốc, không nên nghĩ nhiều như vậy, em chỉ cần hảo hảo hưởng thụ tất cả những thứ này là được, hiểu không?"
"Nhưng mà, nhưng mà em luôn cảm thấy kì quái, Hạo, nói cho em biết anh đến cùng đã nói gì với mẹ, được không?" Long phu nhân làm cho cô vừa vui vừa sợ, trong lòng cô cảm thấy không yên tâm.