Hai người nhìn nhau chưa đầy 5 giây cô đã nhanh chóng mở cửa xe mà ngồi vào, còn anh thì ngồi ở ghế tài xế mà chở cô về.
Cứ tưởng sóng gió đã qua bình yên trở lại nhưng nào ngờ cuộc gọi của Tử An gọi đến khi bắt máy, giọng Tử An liền yếu ớt lại thêm phần giọng run.
- Phó..phó..tỷ..mau đến..ực..đến Châu Sơn..Trạch..trạch Đồng..bị..ưm..những tên ở đây..bắt rồi..!
- Cái gì!? Cậu và Trạch Đồng đến chỗ nguy hiểm ấy làm gì! Chỗ đó là chỗ buôn người đó!?
Tút..tút..
Đầu dây bên kia lại tắt cô liền hốt hoảng mà kêu anh đổi hướng đến Châu Sơn một chuyến, đã hơn 1 tiếng trôi qua xe đã đến được Châu Sơn, cô liền gọi thêm những người khác tránh bị những tên buôn người nắm được điểm yếu.
Nhưng quan trọng nhất là khi có Vương Nhất ở đây cô làm sao có thể đánh được cơ chứ? Chỉ còn cách đánh ngất anh ta vậy, cô suy nghĩ rồi liền đi sau mà đánh ngất anh, khi đánh ngất anh thành công liền lôi anh lên xe, một mình mình cầm gậy đánh golf bước vào.
Cô dùng gậy đánh liên hồi đã có 10 người nằm dưới chân cô, cô liền đi thẳng vào hang ổ chúng đúng như cô nghĩ chúng đã lên kế hoạch mà ngồi chờ người đến giải cứu, lúc gã ta thấy cô liền đứng dậy mà đi lại.
- Ấy da sao chỉ có một cô em tự rơi vào hang cọp thế này?
Còn những tên khác thì cười ríu rít lên, cô cũng không thích nói nhiều nên đã thẳng tay cầm gậy mà đánh mạnh vào đầu khiến gã đó chảy máu khá nhiều nhưng gã này sức không phải sức người nên đã định đánh lại nhưng lại bị cô cầm gậy đánh vài phát khiến hắn ngã xuống.
- Ôi vãi?! Nhỏ đấy là quái vật à??
- Mẹ nó, nói nhiều thật tụi mày lên đánh chết nó cho tao!
Những tên khác đều lần lượt chạy đến vừa kịp lúc những người trong bang đến mà hạ gục tất cả.
- Phàm Đình, cậu và Lưu Nhiên vào kho cứu những người bị nhốt đi, tôi phải đi rồi!
- Ơ ơ nhưng mà Thiên Ngọc, chị biết em và nhỏ lùn Lưu Nhiên ấy không ưa gì nhau cơ mà!
- Chậc, nói thì làm đi, nói nhiều thật.
Cô nói xong liền quay người đi mà đỡ anh đi nằm dưới đất mà đỡ lên xe mà khởi động máy mà chạy đi để lại Phàm Đình đứng đó mà tuyệt vọng.
Lưu Nhiên là người có thính giác chỉ đứng sau 2 người trong bang, Lưu Nhiên là cô gái chỉ mặc màu đen và trắng chẳng còn màu khác, khi nghe cô nói từ xa Lưu Nhiên chậm rãi bước đến mà đặt tay lên vai Phàm Đình mà nở nụ cười.
- Phàm Đình, cậu mau theo tôi vào trong còn chuyện cậu xúc phạm tôi lùn tôi sẽ tính sau với cậu.
Phàm Đình định từ chối nhưng lại bị Lưu Nhiên nắm cổ áo mà lôi vào trong.
Trong kho có rất nhiều trẻ em và người lớn đa số chỉ toàn là người giàu có bị bắt đến đây.
Mãi 1 tiếng sau mới thả hết những này nhưng có điều Trạch Đồng và Tử An đâu cơ chứ?
Chưa kịp đi kiếm thì Tử An đã bước ra với Trạch Đồng, Tử An người dính đầy máu còn Trạch Đồng lại bị thương thấy vậy Lưu Nhiên và Phàm Đình liền chạy tới mà dìu hai người đó lên xe rồi kêu bác sĩ đến.
15p đã trôi qua bác sĩ chạy đến liền khám cho Trạch Đồng nhưng vì vết thương quá nặng lại còn trúng đạn e rằng rất khó để có thể cứu vãn.
- Xin lỗi nhưng vết thương nặng lại trúng đạn ngay giữa ngực nếu như không đưa đến bệnh viện liền sẽ có khả năng không cứu vãn được!
Lưu Nhiên liền kêu Phàm Đình đưa Trạch Đồng qua xe của cậu mà đến bệnh viện, Phàm Đình cũng chằng thể nào làm trái ý mà đỡ Trạch Đồng lên mà qua xe khác đến bệnh viện.
Lúc Phàm Đình đỡ Trạch Đồng vào các y tá lẫn bác sĩ đều hốt hoảng về vết thương mà chạy đến đỡ Trạch Đồng lên giường đẩy mà đẩy vào phòng phẫu thuật ngay lập tức.
Từ chiều đến tối vẫn chưa thấy động tĩnh gì và các y tá đều nói với nhau đây là ca phẫu thuật lâu nhất ở bệnh viện và cũng là đang làm khó bác sĩ.
12 PM
...----------------...
1 PM
...----------------...
2 PM
...----------------...
3 PM
...----------------...
Cuối cùng bác sĩ cũng đã ra khuôn mặt chẳng biến sắc mà nói.
- Bệnh nhân 1345..