Thư ký Lam đã nói nhưng Mộc Lâm Hi vẫn cố chấp sự can ngăn của bảo vệ mà mở cửa xông vào.
- Vương Nhất! Anh tại sao không muốn gặp em vậy hả?
- Mộc Lâm Hi, chúng ta giờ chỉ là bạn bè đừng vượt quá giới hạn, các người lui xuống đi.
Thư ký Lam cùng những bảo vệ khác lui xuống mà đóng cửa lại, Mộc Lâm Hi cứ tưởng anh đùa nên đã đi lại một nói một giọng điệu.
- Vương nhất à..em biết anh còn yêu em mà! Hai chúng ta quay lại được chứ?
BỘP!!
Anh liền bật dậy mà bóp cổ Mộc Lâm Hi ép vào tường ánh mắt chết tróc cùng giọng nói lạnh ngắt khiến Mộc Lâm Hi sợ hãi.
- Ha, quay lại? Chính ai là người đã vứt bỏ tôi mà đến với người đàn ông kia vậy hả! Chỉ vì tiền mà không làm cho mù mịt, nếu như không muốn chết tốt nhất nên câm miệng lại!
- Vương..vương nhất..anh..anh mau..mau buông ra..!
Thư ký Lam nghe tiếng động thì liền có linh cảm không tốt mà gọi điện cho cô, may thay cô cũng bắt máy.
- Xin hỏi ai vậy?
- Thiếu Phu Nhân, tôi là thư ký Lam của Vương tổng, tôi nghe thấy trong phòng làm việc có tiếng ồn vang lên, tôi sợ Vương tổng sẽ giết người mất!
- Aiss phiền phức thật đó!
Cô liền tắt máy, nói thì phiền phức nhưng lại gọi đến số điện thoại của anh, anh nghe tiếng chuông điện thoại liền buông Mộc Lâm Hi ra mà đi đến định sẽ bắt máy chửi nhưng lại hiện tên cô.
Anh bắt máy thì đã nghe cô chửi rủa.
- Này anh lại làm cái gì mà thư ký của anh lại làm phiền tôi thế hả?
- Tôi có làm gì cơ chứ! Cô lại nghe từ một phía rồi!
Anh nói với giọng điệu nhưng cô lại nghe tiếng ho sặc sụa của cô gái nào đó liền hỏi.
- Này anh đang ở cùng với cô gái nào à?
- À ừ..có thể nói là vậy, nhưng tôi không hề làm gì hết cả!
- Khụ..khụ..Vương Nhất sao anh có thể làm chuyện quá đáng với người mình yêu thế hả!
Cô nghe cô gái đó hét lên thì lại trầm mặc chẳng nói lời nào, anh thấy vậy liền nhìn Mộc Lâm Hi mà tức đến nổi gân nhưng vẫn dịu dàng nói với cô.
- Thiên Ngọc đừng hiểu lầm, tí tôi sẽ gọi lại giờ tôi có chút chuyện phải làm rồi.
Tút..tút..
Đến lúc này giới hạn của anh đã bị Mộc Lâm Hi làm quá giới hạn anh liền bóp chặt cổ cô hơn lúc nãy mà cảnh cáo.
- Mộc Lâm Hi tôi không nói gì thì đừng làm quá lên khi tôi đang nói chuyện với vợ tôi!
- Khụ..anh..anh mau..buông..ra!
Anh liền gọi người đến mà đem Mộc Lâm Hi ra khỏi công ty và cấm cho cô đến công ty thêm lần nào nữa, anh liền vui vẻ mà gọi lại số điện thoại của cô.
- Xử lý chuyện xong rồi sao?
- Ừ, đã xử lý xong! Mà..vợ ơi anh không muốn ly hôn nữa có được không?
Anh lại giở giọng nịnh nọt vơi cô khiến cô cảm thấy bất lực mà thẳng thừng nói.
- Không, trừ khi anh đến đây cầu xin tôi tha thứ.
Cô liền tắt máy khiến anh rơi vào tuyệt vọng, một tổng tài điển trai như anh làm sao lại đến đó mà xin tha thứ chứ?? Nhưng mà vì đây là người khiến anh không thể ăn ngon ngủ đẹp nên đã quyết định đến đó.
Khi đến nhà mẹ vợ anh liền căng thẳng không thôi nhưng vẫn can đảm bấm chuông người mở cửa không phải cô mà là em cô.
- Heh?? Anh rể anh làm gì đến đây vậy chứ? Chẳng phải hai người có cuộc chiến lạnh à?
- Anh rể đến để cầu xin vợ anh quay về!
Ái ái nghe thế cũng hiểu nên đã cho anh vào trong may mắn hơn khi chẳng có cha mẹ vợ ở nhà, Ái ái liền chỉ anh đến phòng cô, khi anh mở cửa đã thấy cô nằm ngủ rồi.
Anh đến gần vừa sờ lên cổ cô, cô bừng tỉnh mà nắm chặt lấy tay anh mà giọng trầm khiến anh hơi bất ngờ.
- Thằng khốn nào..hả Vương Nhất là anh sao..?
Chết rồi nếu như Vương Nhất biết cô là một sát thủ thì anh ta sẽ chán ghét mất, cô nhìn thẳng vào mắt anh mà cười gượng nhưng anh thì lại nhìn cô chằm chằm khiến cô nổi mồ hôi hột, nhưng anh lại cười tươi mà nói.
- Vợ à, em nắm chặt tay anh quá đó!
- Chậc thật là..
Cô liền ghét bỏ mà đá anh khỏi giường khiến anh cảm thấy tủi thân mà ngồi một góc.