Đỗ Lan Hương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cô phải đối đầu với một con hổ, mà thuần phục nó một phần cô cũng không nắm chắc, nhìn nước dãi nó chảy xuống cô đoán ra được phần nào nó đang rất đói, nhìn thấy con mồi là cô nó sẽ không dễ dàng gì bỏ qua.
Tống Thần Vũ đúng là chơi ác, còn mang thú dữ ra đối phó với cô, anh ta không cho cô đi cũng không cần làm đến mức này chứ?
Quả là người đàn ông tàn nhẫn!
Con hổ không cho cô chút thời gian nào nó lại tiếp tục tấn công, hai mắt đỏ lừ, chứng tỏ đã rất đói rồi.
Lúc nó nhào về phía này Đỗ Lan Hương uốn mình ra phía sau hai tay chống xuống đất con hổ cứ thế bay qua người cô, đụng thẳng vào cánh cổng phía trước.
“Rầm.” Thân hình của nó rơi mạnh xuống, không biết có đau đớn không cô chỉ nghe thấy nó gầm gừ mấy tiếng.
Nhân lúc nó còn nằm đó cô bắt đầu chạy về phía biệt thự, không ra được thì vào, Đỗ Lan Hương cô co được giãn được, cùng lắm thì chịu chút hành hạ từ Tống Thần Vũ vẫn tốt hơn là bị hổ ăn thịt.
Thế nhưng cô chạy chưa được mấy bước lại nghe thấy tiếng bịch bịch phía sau, sống lưng cô lạnh toát, không nhìn cũng biết phía sau là thứ gì.
Chỉ một cú té mà thôi con hổ kia không thể nào gục ngã hoàn toàn, Đỗ Lan Hương biết chứ, cô chỉ là muốn hoãn thời gian của nó để mình có cơ hội chạy mà thôi, nào ngờ nó lại khôi phục nhanh như vậy.
Cô thở không ra hơi lại tiếp tục chạy, đột nhiên một cái bóng xẹt qua trên không, con hổ kia trong tích tắc đã chặn trước mặt cô, Đỗ Lan Hương buộc phải dừng bước.
Một lần nữa đối mặt với hổ cô chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh nhưng không có chút sợ hãi, quan niệm của cô rất đơn giản nếu không chạy được cô sẽ bình tĩnh đối diện.
Hai bên nhìn nhau một lúc con hổ lấy đà lao thẳng về phía cô, Đỗ Lan Hương thủ thế nắm chắc khoảng cách chuẩn xác đạp thẳng mặt nó, con hổ tức giận hai chân trước giơ lên muốn nhào tới, Đỗ Lan Hương xoay người đá một cú mạnh vào cẳng chân bên phải của nó, lại tính cho nó thêm một cú nữa thì rất nhanh con hổ đã vồ về phía mặt cô đồng thời gào lên một tiếng: “Graooo.”
Đỗ Lan Hương theo phản xạ uốn người tránh né, nhân lúc nó bay ngang qua người mình lại nâng gối thúc một cú vào bụng nó.
“Graooo.” Con hổ không thể nào phòng bị đau đớn kêu to.
Khi thân thể nó gần ngã xuống Đỗ Lan Hương nhào lộn một vòng liên tục đá vào cẳng chân sau của nó mấy phát. Đến phát thứ tám thì “Rầm” một tiếng. thân hình to lớn màu trắng đã nằm vật ra đất, hơi thở loạn nhịp. Lúc này chân trước chân sau thậm chí là bụng đều bị thương nó không thể làm gì được nữa.
Phải nói cô ra tay toàn đá vào điểm yếu của nó, lấy đâu cơ hội nó có thể phản kháng?
Xử xong con hổ Đỗ Lan Hương thở hắt ra vài hơi, sắc mặt lạnh lùng hiếm thấy, mồ hôi lại chảy ra ròng ròng.
Đúng là mệt chết cô, ban nãy nếu cô phản ứng chậm một nhịp thôi đã bị con hổ này cào rách mặt rồi, cũng may trước đó nó ngã một cú bị thương nên tốc độ không nhanh như lúc đầu.
Chắc chẳng ai dám tin cô lại đi đánh nhau với một con hổ, mẹ nó, cô cũng không thể tin đây.
Trước nay đánh người cô còn nắm chắc phần thắng chứ với thú dữ đây là lần đầu cô thử nghiệm.
Đỗ Lan Hương điều chỉnh lại hô hấp rồi lại thống khoái hét lên một tiếng: “Tống Thần Vũ, anh là đồ chết bầm.”
Hét xong rồi cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều cũng không sợ kinh động đến người trong biệt thự.
“Người phụ nữ này, không tệ.” Tống Thần Vũ nhìn hình ảnh này có chút nghiền ngẫm, anh lại một lần nữa di chuyển ngón tay xuống phím cộng.
Con chim đỏ chói đang đậu trên cửa phút chốc vỗ cánh bay lên, hướng phía cô gái đang chạy mà tới.
Đỗ Lan Hương đang tính rời đi thì nghe thấy tiếng chim kêu ở trên đỉnh đầu của mình.
Cô âm thầm tức giận, đánh được một mãnh thú thì lại gặp con chim này, đáng ghét thật.
Đang cơn tức giận cô nhìn con chim cách mình không xa hô lớn: “Đến đi.”
Tống Thần Vũ hưng phấn nhìn cô, rất mong chờ biểu hiện tiếp theo, những món quà bất ngờ còn chờ phía sau anh không hy vọng người phụ nữ này gục sớm.
Tống Thần Vũ lại nhìn lên đồng hồ, bây giờ mới một giờ sáng còn quá sớm để kết thúc trò chơi. Hôm nay anh phải cho người phụ nữ này trải nghiệm đủ, khiến cô phải ghi nhớ, chống đối anh chỉ có chết.
Lại nói không để cô đứt lời con chim kia đã dùng tốc độ kinh người lao thẳng đến trước mắt cô, đôi mắt của Đỗ Lan Hương trở nên sắc bén, khi nó gần đến nơi cô liền chuẩn bị tư thế, hét lên một tiếng đồng thời giơ chân lên cao đá xéo qua bên trái, cú đá này vừa vặn trúng cánh của nó khiến nó chao đảo một chút, bay lệch qua một bên. Đỗ Lan Hương không cho nó cơ hội phản kháng xoay người muốn giáng thêm một cú nữa nhưng con chim lại nhanh như cắt bay lên cao, cô đá hụt vào không trung.
Nó bị đá vào bộ cánh đẹp không khỏi tức giận nhìn cô, Đỗ Lan Hương nhếch môi cười với nó: “Sao nào? Ai bảo mày tấn công tao, đáng đời."
Con chim như hiểu cô nói gì kêu éc éc mấy tiếng, đập cánh phập phập trên không trung.
Tư thế này là muốn tấn công người, Đỗ Lan Hương lựa chắc thời cơ, lại hất cằm khiêu khích: "Nào lại đây, để bà đây xử đẹp mày.”
Dứt lời Đỗ Lan Hương vẫy vẫy tay mấy cái, con chim dưới sự khiêu khích của cô liền vỗ cánh bay tới, tốc độ như một tên lửa.
Đỗ Lan Hương nhìn thẳng vào nó không có ý định tránh né, hai tay cô nắm chặt, toát lên mười phần khí thế, mắt thấy con chim chỉ còn cách mình nửa cánh tay cô sẵn sàng giơ cú đấm ra giáng thẳng vào mặt nó một đòn.
“Éc…” Con chim kêu lên một tiếng, hai cánh chao đảo nghiêng qua một bên, muốn tiếp tục tấn công, Đỗ Lan Hương cũng lường trước được điều này chân phải làm trụ chân trái giơ lên đánh thẳng vào sườn trái của nó, nơi tiếp giáp với cánh.
Phút chốc một bên cánh kêu lên “răng rắc”, con chim cứ thế trực tiếp rơi xuống mặt đất co giật, nó thử bay lên mấy lần nhưng không được, chỉ biết dùng đôi mắt lửa tức giận nhìn cô.
"Hừ, dám tấn công bà à? Mi phải lường trước được kết quả này, nào, bây giờ bay lên thử coi." Đỗ Lan Hương vẫn tiếp tục dùng giọng điệu khích bác, còn đá vào chân nó mấy cái.
Con chim giãy đành đạch lại chẳng thể làm gì.1
“Chỉ hai cú đánh thôi sao?” Tống Thần Vũ chứng kiến cảnh này hơi nhếch lông mày, bàn tay di chuyển xuống nút thứ ba trên bảng điều khiển.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
Tống Thần Vũ có chút không vui trầm giọng nói: “Ai?”
“Thiếu gia, là vú Hoa đây.” Người bên ngoài trả lời.
“Có chuyện gì?” Giọng anh có chút dịu đi.
“Vú có chuyện muốn nói với thiếu gia, cho vú vào được không?” Vú Hoa cẩn thận hỏi.
“Có chuyện ngày mai hẵng nói.” Tống Thần Vũ từ chối không tiếp.
Vú Hoa bên ngoài có hơi nóng ruột lại bảo: “Vú ở trên tầng thượng nhìn thấy cả rồi, thiếu gia, cậu tính giết thiếu phu nhân thật sao? Nghe vú nói, cậu đừng…”
“Tôi biết phải làm thế nào, vú không cần nói, đi nghỉ trước đi không cần quan tâm mấy chuyện này.” Vú Hoa chưa nói xong giọng nói của Tống Thần Vũ đã vọng ra bên ngoài.