Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng - Chương 180: 180: Đón Em




Đỗ Lan Hương chỉ ngỡ ngàng một chút sau đó cởi áo khoác của mình ra đắp lên người Tống Linh Chi lại bảo: “Mặc đồ đàng hoàng vào tôi đưa cô đi.”

Tống Linh Chi nghe vậy nhanh chóng ngồi dậy mặc lại đồ của mình, Đỗ Lan Hương lại rọi đèn pin xem xét khắp nơi, cô không biết ngoài hai tên này ra còn tên nào khác không nên vẫn phải xem cho chắc.

Ở gốc cây cách đó không xa kẻ theo sau vội vàng núp đi, đèn pin của Đỗ Lan Hương vừa vặn dừng ở đó.

Thấy không có gì bất thường cô lên tiếng hỏi: “Cô xong chưa?”

“Xong, xong rồi.” Giọng nói yếu ớt phát ra, trong người Tống Linh Chi vẫn còn thuốc nên không nói rõ ràng được.

“Vậy đi thôi.” Đỗ Lan Hương tính bước đi thì một bàn tay kéo váy cô lại.

“Tôi, tôi không đi được, hai chân, hai chân mềm nhũn rồi.” Tống Linh Chi đáng thương nói.

Đỗ Lan Hương nghe vậy thở dài đành quay đầu lại đưa đèn pin cho cô ta nói: “Cầm lấy đi, soi đường cho tôi.”

Sau đó cô lại bế Tống Linh Chi lên đi về phía trước.

Bị một người phụ nữ ôm đi Tống Linh Chi cảm thấy có chút quái dị nhưng trong trường hợp này cô có thể làm gì ngoài trông cậy vào người phụ nữ này.

“Cảm ơn.” Tống Linh Chi lí nhí nói, lời này thốt ra có chút ngại ngùng.

Đỗ Lan Hương bỗng phì cười: “Không ngờ đấy, đại tiểu thư cũng có lúc cảm ơn người khác sao?”

Tống Linh Chi xấu hổ không trả lời, phút chốc cô đã đưa người đến chiếc xe BMW màu bạc, lúc để Tống Linh Chi vào xe cô lại không để ý phía sau mình đang có một cái bóng tiến lại gần.

Lúc cái bóng ấy cách cô nửa bước Tống Linh Chi la lên: “Cẩn thận phía sau.”

Đỗ Lan Hương cũng phát giác được nguy hiểm cô không quay đầu lại bởi vì không kịp thay vào đó là đá một cú phía sau thế nhưng phút chốc chân cô bị người nắm lại.

Đỗ Lan Hương sửng sốt, sao lại như thế? Mặc dù cô không nhìn thấy nhưng trực giác của cô rất chuẩn, không có khả năng bị người bắt được.

Lẽ nào người này còn lợi hại hơn cô?

Nghĩ vậy Đỗ Lan Hương toát cả mồ hôi đang định kéo chân lại thì bàn tay kia thả chân cô ra thay vào đó là bắt lấy tay kéo cả người cô vào lồng ngực mình.

Đỗ Lan Hương đập vào một lồng ngực rộng lớn mà ấp áp, cô không biết kẻ này là ai đang định dãy dụa thì trên đỉnh đầu truyền xuống một giọng nói trầm thấp: “Em giỏi lắm, đêm hôm khuya khoắt lại dám một mình đi tới chỗ này.”

Nghe được giọng nói Đỗ Lan Hương có chút kích động: “Thần Vũ, là anh à?”

“Hừ.” Tống Thần Vũ hừ lạnh một cái lại ghì cô thật chặt.

“Em có biết nơi này nguy hiểm thế nào không? Muốn tôi lo lắng chết sao?” Vừa nãy đến đây chỉ thấy xe không thấy cô đâu anh đã lo sợ thế nào chỉ có mình anh biết, người phụ này thật không khiến anh yên tâm chút nào.

“Em xin lỗi, vì em có chuyện gấp nên mới đến nơi này đã để anh lo lắng, là em không tốt, em hứa tuyệt đối không có lần sau, được không?” Đỗ Lan Hương cũng ôm lấy anh, cảm thấy ấm hơn rất nhiều, cho Tống Linh Chi mượn áo khoác cô đã phải chịu lạnh đến bây giờ.

“Hừ, chỉ giỏi nói, khi nào em thực hiện được anh mới bớt lo.” Tống Thần Vũ dù giận nhưng không nỡ nói nặng với cô nửa lời.

“Được, ông xã của em tốt nhất.” Đỗ Lan Hương khoa trương khen anh, có anh ở đây thật khiến cô an tâm.

Tống Linh Chi từ trong xe nhìn ra cảm thấy vừa chua xót vừa ghen tị, đến bao giờ cô mới gặp được một người tài giỏi như anh họ, có thể bảo vệ cô lúc nguy hiểm, chuyện lúc này đã dọa cô hồn bay phách lạc rồi, cô cũng cần một người dựa dẫm.

Bên ngoài hai người ôm nhau đến khi thỏa mãn Đỗ Lan Hương mới lưu luyến rời khỏi ngực Tống Thần Vũ nói: “Chúng ta về nhé, em mệt mỏi.”

“Còn biết mệt, lần sau còn đi xa như vậy anh thà chặt gãy chân em cũng không cho em bước ra ngoài nửa bước.” Tống Thần Vũ vừa nói vừa bế bổng cô lên.

Đỗ Lan Hương nghe vậy không sợ mà cười như có như không hỏi: “Anh nỡ sao?”

“Không nỡ.” Tống Thần Vũ lạnh lùng trả lời.

Đỗ Lan Hương tươi cười hôn lên cằm anh một cái: “Em biết anh không nỡ mà, em yêu anh.”

Lời yêu này khiến khóe miệng của Tống Thần Vũ hơi giương lên, anh lại bế cô đến chiếc xe Bugatti màu đen của mình.

Đỗ Lan Hương lại lập tức phản ứng lại: “Thần Vũ, để em lái chiếc kia về, bên trong còn có Tống Linh Chi.”

“Ngồi xe này, anh chờ hai người về.” Tống Thần Vũ không cho cô dãy dụa đã đặt cô lên xe, ngồi ở cạnh ghế lái.

“Còn chiếc xe thì sao?” Đỗ Lan Hương hỏi.

“Sẽ có người đến lái về, em không cần lo.” Tống Thần Vũ đã có sắp xếp, anh sao có thể để cô lái xe về.

Sau khi thắt dây an toàn cho cô xong Tống Thần Vũ mới quay lại chiếc xe BMW màu bạc nói với người trong xe: “Xuống đi, lên xe kia.”

“Anh họ, em bị người ta bỏ thuốc mê giờ còn chưa hết tác dụng nên không đi được.” Tống Linh Chi ủy khuất nói, nếu có thể đi cô đã không nhờ Trịnh Lan Hương bế mình rồi.

Tống Thần Vũ hơi cau mày, do dự một chút mới đưa Tống Linh Chi ra vác lên vai khiến dạ dày cô xém chút trào ngược.

Tại sao Đỗ Lan Hương lại được bế theo kiểu công chúa còn cô lại bị vác như bao gạo thế này?”

Phút chốc Tống Linh Chi bị ném vào ghế xong, Tống Thần Vũ lại nhàn nhạt nói: “Tự thắt dây vào.”

Tống Linh Chi mặc dù không đi được nhưng vẫn có thể cử động tay, cô chậm rãi điều chỉnh lại tư thế vào thắt dây an toàn cho bản thân.

Lúc này Tống Thần Vũ cũng bắt đầu nổ máy.

Chiếc xe Bugatti rời đi người trong bóng tối mới lần ra, hắn nhìn chiếc xe một lúc mới lần vào bóng tối rời đi.

Ra đến quốc lộ Đỗ Lan Hương xụt xịt mấy cái mới hỏi người phía sau: “Tại sao cô lại bị đưa đến nơi hoang vu kia?”

“Tôi vào bar không cẩn thận bị người hạ thuốc, lúc tỉnh dậy đã ở nơi đó.” Tống Linh Chi lúc này đã hồi phục lại sức lực, câu từ cũng rõ ràng hơn.

“Thì ra là vậy, một đại tiểu thư như cô không nên vào quán bar một mình, cẩn thận có ngày người ta bán đi cũng không biết.” Đỗ Lan Hương như có như không nhắc nhở, lại bị người bên cạnh lườm một cái.

“Em tốt nhất cũng đừng có mà đến chỗ đó.”

“Hừm, em đến hồi nào?” Đỗ Lan Hương phản bác.

“Em quên bộ dạng say khướt của mình lần trước rồi sao?” Tống Thần Vũ nhắc nhở.

“Anh còn dám nói, ai bảo anh muốn ly hôn với em, em buồn tủi nên đến đó uống rượu không được à?” Nhắc đến chuyện này cơn giận của Đỗ Lan Hương lại bùng phát, người đàn ông xấu xa, nếu không phải vì anh cô cũng đâu thảm như vậy.

Tống Thần Vũ nghẹn lời không tìm được từ đáp trả.

Tống Linh Chi ngồi ở phía sau nghe hai vợ chồng đằng trước lời qua tiếng lại có chút trầm lặng, trải qua một lần rồi cô nào dám đến đó lần nữa.

Hai mươi phút sau xe cũng đi vào thành phố, Tống Thần Vũ lái xe đến biệt thự của Tống Linh Chi trước trả người sau đó mới về nhà mình.

Trước khi vào nhà Tống Linh Chi lại nói: “Anh họ, anh đừng nói chuyện này cho bố mẹ em biết nhé?”

“Tôi không rảnh quan tâm chuyện người khác.” Tống Thần vũ đáp trả một câu rồi lái xe rời đi.

Về đến nhà Đỗ Lan Hương lập tức chạy lên lầu tắm rửa trước, Tống Thần Vũ cũng vậy, đi một đoạn đường xa như vậy ai cũng đã thấm mệt, nhất là Tống Thần Vũ, làm việc cả ngày còn phải chạy đi tìm người.

Tống Thần Vũ tắm xong chỉ mặc một cái áo choàng rồi ngồi tựa trên giường, năm phút sau Đỗ Lan Hương cũng đi ra, vốn dĩ muốn chạy ùa về phía anh nhưng lại phát giác ra thần sắc của anh không đúng.

Sắc mặt âm trầm kia là chuẩn bị muốn hỏi tội cô rồi đây.