Hạ Tử Ngôn vừa tỉnh dậy liền vệ sinh cá nhân đi xuống lầu . Vừa bước xuống , hai bóng lưng đập vào mắt , đôi chân như bị ai kéo lại , bước đi thật nặng nề .
" Anh "
Cổ họng như có gì ấy nghẹn lại , giọng nói lạc đi chính cô cũng không phát hiện .
Phó Tử Hiên đứng lên , đôi mắt vô hồn chỉ biết nhìn về phía trước , giơ hai cánh tay ra , mỉm cười :" Mừng em về nhà . "
Hạ Tử Ngôn đi tới ôm chặt anh , nước mắt vô thức tuôn rơi , không ngừng không ngừng rơi . Trái tim thật đau , thật đau ...
Cái ôm này từng rất quen thuộc đối với cô ...
Nhưng ... giờ lại cảm thấy lạnh lẽo và bi thương .
Mặc cho nước mắt rơi , anh không thấy đường phải chăng rất đau khổ và mệt mỏi ?
Phó Tử Hiên , em đã từng tưởng , khi em trở về thấy anh sống không tốt thì em sẽ cảm thấy vui mừng , vì bên cạnh anh không có em .
Bây giờ , em không biết anh có vui vẻ hay không nhưng trái tim em lại rất đau ...
Đau vì anh ...
Phó Tử Hiên buông cô ra , bàn tay dịu dàng xoa đầu cô :" Em cao rồi phải không ? "
Cô cầm lấy tay anh :" Em đâu còn là cô bé năm xưa nhưng vẫn chưa biết gương mặt có thay đổi không . Lần sau em trở về anh phải nói em biết , em thay đổi chỗ nào . Được không ? "
Anh mỉm cười gật đầu , anh không biết em thay đổi như thế nào . Nhưng trái tim em thay đổi rồi , người quan trọng nhất đối với em phải chăng đã không phải là anh ?
Trịnh Vũ Kình ngồi đối diện nhìn hai người họ , muốn nói lời an ủi nhưng lại không biết làm sao mở lời .
Ba người đều có suy nghĩ riêng , một mối tình chỉ có thể là hai người đầu bạc trăng long , không thể có người thứ ba .
Liệu người buông tay sẽ là ai ?
Hạnh phúc chỉ là một mảnh nhỏ trên con đường đời , anh và cô bắt đầu là sự hạnh phúc hay là sự nghiệt ngã của số phận ?
Bởi vì anh biết , Phó Tử Hiên vẫn giữ một vị trí quan trọng trong lòng cô , hơn cả anh .
Anh mỉm cười chua xót , thời gian thật sự có thể làm đổi tất cả mọi chuyện . Nhưng tình cảm sâu đậm ấy liệu có thể vai nhạt ?
Sau khi Phó Tử Hiên đến công ty , Cô và Trịnh Vũ Kình đi dạo xung quanh trên con phố dài , vắng vẻ .
" Leo lên . "
Hạ Tử Ngôn thoáng bỡ ngỡ , mỉm cười leo lên lưng anh . Hai tay vòng qua cổ anh , đầu cọ cọ vào vai anh .
Nam thì cường tráng , ngũ quan rõ nét . Nữ thì xinh xắn , nhỏ bé . Bức tranh này thật đẹp được nhiều người chú ý .
Bởi cảnh tượng người nam cõng người nữ giúp con phố dài lạnh lẽo tăng thêm vài phần ấm cúng , ngọt ngào .
Anh vừa nói vừa kể cô nghe những câu chuyện vui khiến cô cười không ngừng . Hai tay siết chặt cổ anh , hai người đi từ con phố này tới con phố khác , mua thật nhiều quà .
Chớt mắt , hoàng hôn buông xuống , màn đêm lại lên .
Hạ Tử Ngôn ngồi trong phòng sắp xếp hành lý , vô tình tìm thấy cặp đồng hồ đôi mà bố tặng trong ngày sinh nhật .
Chiếc đồng hồ đại diện cho tình yêu đích thực và thể hiện lời chúc phúc , đầu bạc trăng long .
Hạ Tử Ngôn liếc nhìn chiếc đồng hồ đang đeo trên tay mà Trịnh Vũ Kình tặng . Cuối cùng lưu luyến cất đồng hồ đôi vào trong tủ .
Bàn tay chạm vào khung ảnh của cô và Phó Tử Hiên , cười khổ .
Nếu như em không phải là con nuôi của bố , em gái anh liệu chúng ta có ở bên nhau ?
Nếu như Du Khả Uyên không xuất hiện liệu anh có yêu em ?
Nhưng rất tiếc , trên đời này không có " nếu như " .
Cuối cùng , em vẫn không có dũng khí vượt qua " Tình anh em " này để yêu anh .
Nước mắt chợt rơi xuống , Hạ Tử Ngôn , mày thật ích kỷ !
Cuối cùng người cô yêu là ai ?
Người anh thanh mai trúc mã , Phó Tử Hiên , người mà cô không thể yêu ?
Hay là người bạn thân nhất luôn dành tình cảm , tấm lòng của mình cho cô , Trịnh Vũ Kình ... ?
" Trong lòng mỗi người chúng ta đều có một vết thương, như một bí mật không thể đụng đến, không thể phơi bày, cũng không thể nói ra với ai…Chỉ mỗi khi đêm xuống, khi chúng ta cùng cực đến yếu lòng, mới không tự chủ được mà thốt ra cái tên ấy. Nhưng rồi cũng được gì đâu . Sau cùng vẫn chỉ là chờ đợi và thất vọng. "