Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 753




CHƯƠNG 753

Hạ Thiên Tường đưa tay kéo khăn phủ gối, nhẹ nhàng đặt lên mắt Tô Nhược Hân: “Không nhìn thấy nữa rồi.” Anh có thể nhìn thấy cô là được.

“Lấy ra.” Tô Nhược Hân không ngờ Hạ Thiên Tường lại xuyên tạc ý cô một cách vô lại thế này, cô đưa tay giật khăn ném xuống đất.

“Thì ra em vẫn muốn nhìn anh.” Hạ Thiên Tường luồn tay xuống eo Tô Nhược Hân, nhẹ nhàng ôm cô, kéo cô vào lòng: “Trên mạng nói chuyện này là bình thường, không phải sao?”

Lần đầu tiên anh làm điều này với phụ nữ nên thật sự không hiểu.

Nhưng chuyện này cũng không thể hỏi người khác được, vậy nên anh chỉ đành lên mạng tra.

“Trên mạng nói gì thì là thế đó à? Anh không tôn trọng em.” Tô Nhược Hân trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường.

Sau đó cô bỗng phát hiện không biết từ khi nào trên người Hạ Thiên Tường như được phủ thêm một lớp màu đỏ nhạt, còn anh dường như trở thành một người khác.

Còn có ánh mắt của anh nữa, nó cũng khiến tim cô đập rộn lên một cách khó hiểu: “Hạ Thiên Tường, anh không được làm bừa.”

“Được, không làm bừa, ngủ đi.” Anh vỗ nhẹ người cô như thôi miên, Tô Nhược Hân đang khóc cũng vô thức chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó, cô không còn mơ thấy chơi trò hôn môi với Hạ Thiên Tường nữa.

Không biết có phải vì nửa tháng qua vẫn luôn không được ngủ ngon hay không mà hai đêm nay ngủ cùng Hạ Thiên Tường, cô ngủ rất ngon và sâu giấc.

Chỉ là khi thức dậy, căn phòng đã trống trơn, chỉ có một mình cô trên giường.

Ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu vào phòng qua rèm cửa, Tô Nhược Hân ngồi dậy cầm điện thoại lên nhìn, đã chín giờ sáng rồi, cô chẳng hề nghĩ ngợi lập tức gọi cho Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường đang họp trong phòng hội nghị, nhìn thấy số điện thoại người gọi tới, anh liếc giám đốc điều hành trước mặt rồi bảo: “Tan họp.”

Sau đó anh cất bước rời khỏi phòng họp.

Các giám đốc điều hành đưa mắt nhìn nhau, ai cũng mang vẻ mặt mờ mịt.

Hôm nay tổng giám đốc vô cùng dịu dàng, so với Hạ Thiên Tường nửa tháng qua ngày nào cũng như bạo quân thì đúng là như một người khác.

“Trợ lý Phương, tổng giám đốc đi nghe điện thoại của ai vậy? Hình như sếp còn cười nữa đấy.”

“Không thể trả lời.” Phương Tấn cho mọi người ánh mắt tốt nhất đừng có đoán bừa rồi cúi đầu ghi lại tóm tắt nội dung cuộc họp.

Anh ta biết cũng không được nói, mạng sống quan trọng hơn.

Bên ngoài phòng họp, Hạ Thiên Tường nhanh chóng trở về văn phòng của mình: “Dậy rồi à?”

“Ai cho anh tắt báo thức của em?” Vậy nên từ khi thực tập đến giờ, đây là lần đầu tiên cô đến muộn.

Thầm nghĩ bây giờ có dậy thì cũng đã muộn, Tô Nhược Hân quyết định xin nghỉ nửa ngày, chiều tới phòng khám sau.

“Dậy rồi thì ăn sáng đi, thức ăn trong nồi vẫn còn nóng, ăn xong đợi anh, nửa tiếng nữa anh về đến nhà.”

“Làm gì?”

Nhưng giây tiếp theo Hạ Thiên Tường đã cúp máy, vài ba lời của anh đã dập tắt ngọn lửa trong lòng cô.

Trong đầu Tô Nhược Hân lúc này toàn là hình ảnh người đàn ông rời khỏi công ty, lái xe về nhà.