Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 750




CHƯƠNG 750

Anh liếc nhìn quả sầu riêng đã được bổ làm đôi mà lòng mừng thầm, chắc Tô Nhược Hân đã quên, nghĩ sầu riêng chỉ dùng để ăn.

Không ngờ anh vừa nghĩ như vậy, Tô Nhược Hân đã nói: “Bổ rồi cũng có thể quỳ, lấy hai miếng ra, mỗi đầu gối đặt một miếng, vừa đẹp.”

Mặt Hạ Thiên Tường tối sầm, Tô Nhược Hân làm thật à?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Anh lẳng lặng đứng đó, trong đầu là những bức ảnh trong hộp thư trên máy tính, là dáng vẻ cô cúi đầu đứng dưới gốc cây khóc thút thít mà anh lén chụp lại chiều hôm anh nói hai người chỉ là bạn bè.

Thoáng chốc lòng anh đau nhói, anh bước đến trước vỏ sầu riêng Tô Nhược Hân đã bổ, lấy hai miếng rồi im lặng đi về phòng mình.

“Hạ Thiên Tường, quỳ trong phòng khách luôn đi.” Tô Nhược Hân ra lệnh như nữ vương.

Hạ Thiên Tường hít vào một hơi, trên mặt cô gái nhỏ không hề có ý nói đùa.

Xem ra cô thật sự chưa tha thứ cho anh.

Anh cắn răng, cầm vỏ sầu riêng đi tới chỗ sofa, đặt sau lưng Tô Nhược Hân: “Rảnh rỗi cũng không có việc gì làm, để anh bóp vai cho em.” Sau đó anh thật sự quỳ gối lên vỏ sầu riêng.

Bàn tay to đặt lên đôi vai gầy của Tô Nhược Hân, anh không khỏi cảm khái: “Tối nay em ăn ít nầm bò quá.”

Vai cô sờ vào chẳng thấy có bao nhiêu thịt, gầy quá.

Lực tay của anh không mạnh cũng không nhẹ, bóp rất vừa sức.

Tô Nhược Hân đưa tay ra phía sau sờ thấy vỏ sầu riêng, cô quay đầu lại, Hạ Thiên Tường thật sự đã quỳ trên đó.

Vừa nãy cô chỉ chạm vào thôi đã đau, đã bị gai đâm vào tay.

“Hạ Thiên Tường, em không cần anh bóp vai cho em.” Cô duỗi tay đẩy Hạ Thiên Tường lên sofa: “Đồ ngốc, đần, vừa đần vừa ngốc, ngu xuẩn.”

Bảo quỳ là quỳ, còn ngoan ngoãn mua đồ về, cô không ngờ Hạ Thiên Tường lại nghe lời đến thế.

Ừm, xem ra anh thực sự hối hận rồi.

“Ừm, anh ngốc.” Hạ Thiên Tường ‘cực kỳ ngoan ngoãn’ hùa theo cô gái nhỏ, để cô tha thứ cho anh trước đã.

“Anh còn ngu xuẩn nữa.”

“Anh… không ngu.” Ngốc thì ngốc, anh ngốc vì yêu cô, nhưng anh không ngu, cũng không đần.

“Lại còn không ngu à? Ngu hết phần thiên hạ.” Tô Nhược Hân nhảy phắt lên sofa, cưỡi lên người Hạ Thiên Tường, nắm đấm liên tục giáng xuống người anh như những giọt mưa rơi.

Đánh một lúc rồi mệt, Tô Nhược Hân cúi đầu cắn vào cánh tay Hạ Thiên Tường.

Chẳng mấy chốc, máu bắt đầu rỉ ra từ dấu răng, lúc này cô mới nhả ra, giận đùng đùng nằm cạnh Hạ Thiên Tường trên sofa.

“Học em đó.”

“Học gì từ em?”

“Chẳng phải em giăng biểu ngữ đấy sao?”

“Hạ Thiên Tường, anh đúng là học đi đôi với hành, trực tiếp áp dụng vào thực tiễn luôn.” Vì anh không đánh trả, không cắn lại nên cô đánh mãi cắn mãi cũng chán.

Cũng giống như khi Trần Ngọc Thuý mắng cô lúc chập tối, cô cứ phớt lờ, đến cuối cùng bà ta cũng chán, tức phát khóc rồi bỏ đi.