Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 746




CHƯƠNG 746

Lúc đầu bà ta không kiêng nể gì, mắng rất sướng miệng.

Mắng rất đã.

Trưởng ban quản lý khu dân cứ đứng nghe từ xa hơi cau mày, chần chừ một lúc vẫn gọi điện thoại cho Tô Nhược Hân: “Cô Tô, cô chắc chắn bọn họ sẽ nhanh chóng rời đi sao?”

“Ừm, nhanh nhất là một tiếng, muộn nhất là hai tiếng, tôi đảm bảo bọn họ sẽ đi.”

“Được.” Trưởng ban quản lý lau mồ hôi trán, lần đầu tiên xử lý một vụ gây rối thế này.

Anh ta cảm thấy không ổn lắm.

Nhưng chủ nhà là Tô Nhược Hân, cấp trên có thông báo tuyệt đối không thể đắc tội với chủ nhà này, nếu không anh ta đừng hòng ngồi cái ghế Trưởng ban quản lý khu dân cư nữa.

Mùi thơm của nầm bò lượn lờ trong căn hộ.

Tô Nhược Hân thoải mái ngồi trên ban công, vừa uống cà phê vừa lướt điện thoại, cô còn đeo tai nghe, Trần Ngọc Thúy mắng cái gì cô đều không nghe thấy.

Mười phút trôi qua.

Dưới lầu chỉ có một mình Trần Ngọc Thúy đang mắng chửi.

Hơn nữa còn không có ai quan tâm.

Tất cả chủ nhà ở khu dân cư đều bị bảo vệ chặn ở vòng ngoài.

Tô Nhược Hân nhìn giờ, tháo tai nghe xuống.

Cẩn thận lắng nghe, chỉ mới mười phút trôi qua, tiếng mắng của Trần Ngọc Thúy đã yếu đi, tốc độ cũng chậm lại, cũng không còn hăng say như lúc trước nữa.

Cô tiếp tục đeo ai nghe, vừa nghe nhạc vừa lướt web.

Cô chợt phát hiện tin tức nói Hạ Thiên Tường muốn đính hôn trên diễn đàn trước đó không còn nữa.

Lướt tiếp, vẫn không có.

Bị xoá rồi.

Bài viết “Bạn gái thần bí cùng cậu Hạ trải qua đêm xuân ở phòng Tổng thống khách sạn Kaiwatt” cũng biến mất.

Không chỉ có hai bài viết chướng mắt này, mà dường như tất cả các bài viết có liên quan đến Hạ Thiên Tường đều không còn nữa.

Lướt một lúc, Tô Nhược Hân thấy chán, bèn mở nhóm lớp lên.

Hai ngày nay kết quả trúng tuyển đại học đã sắp có.

Dù cảm thấy chín mươi phần trăm cô có thể trúng tuyển vào đại học Đồng, nhưng trước khi chưa có kết quả, ít nhiều gì cô vẫn hơi lo lắng.

Cô lướt một lúc, điện thoại chợt reo lên.

Thấy là số điện thoại của Trưởng ban quản lý khu dân cư, Tô Nhược Hân tháo tai nghe xuống, vừa nghe điện thoại vừa nhìn xuống lầu, phát hiện bên dưới đã yên tĩnh lại.

“Đi rồi à?”

“Đúng thế, cho nên tôi lập tức báo cáo với cô.”

“Tổng cộng ảnh hưởng việc ra vào của bao nhiêu chủ nhà?”

“Sáu người, mỗi người sáu trăm nghìn tiền đền bù, khi nào cô chuyển cho tôi?”