Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 73: 73: Anh Có Biết Xấu Hổ Không Hả





Bà ấy còn có thể sống không?
Vì thế, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn cái là không dám cử động, lập tức bị dọa sợ ngất xỉu.
Mọi người trong phòng bệnh bỗng cảm thấy hoảng loạn.
Không ai ngủ nổi.
Trần Ngọc Thúy được đưa vào phòng phẫu thuật, khâu vết thương.
Tô Thanh Hà và Tô Kim Như bất đắc dĩ ngồi đợi bên ngoài phòng phẫu thuật cùng Tô Cảnh Đình, thật sự rất buồn ngủ.
Tô Thanh Hà ngáp một cái, mặt hoang mang, hỏi: “Mẹ chúng ta bị làm sao thế? Có phải bị Tô Nhược Hân chọc tức nên tự rạch mình hay không?”
“Mẹ các con cũng không ngốc, sao có thể tự rạch mình được? Chắc chắn là người khác rạch!”
“Đúng đó, chắc chắn là người khác rạch.

Ba à, mau báo cảnh sát đi.” Tô Thanh Hà cảm thấy lời Tô Kim Như nói rất có lý, tốt nhất là Tô Nhược Hân cử người đến rạch bụng Trần Ngọc Thúy.
Như vậy, nếu cảnh sát phá án thì cứ bắt luôn Tô Nhược Hân là được.
Có như vậy, Hạ Thiên Tường sẽ là của cô ta.
Nghĩ vậy, tâm trạng của Tô Thanh Hà lập tức trở nên tốt hơn.
Tô Cảnh Đình chần chừ một chút, sau đó lập tức nói: “Con và Tô Kim Như canh chừng ở đây.

Nếu mẹ con ra thì gọi điện cho ba.”
“Ba muốn đi đâu thế? Muốn báo cảnh sát thì gọi điện thoại báo ở đây cũng được mà.”

“Đi kiểm tra camera và phòng bệnh.”
“Ba, đợi kiểm tra xong, cho dù tra ra được gì hay không cũng phải báo cảnh sát.” Đến lúc đó, cho dù có phải Tô Nhược Hân làm hay không, cô ta cũng phải chắc chắn là Tô Nhược Hân sai người rạch bụng Trần Ngọc Thúy.
“Ba biết rồi.” Tô Cảnh Đình vội vã rời đi.
Tô Thanh Hà nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, như có điều suy nghĩ.
“Chị, chị nói xem là ai làm?” Tô Kim Như nghĩ đến vết thương trên bụng Trần Ngọc Thúy là sợ.

Nếu người vào phòng bệnh kia rạch không phải là bụng Trần Ngọc Thúy mà là mặt cô ta, vậy thì cô ta coi như bị hủy cả khuôn mặt rồi.
“Chính là Tô Nhược Hân, chắc chắn là cô ta.

Hôm nay, mẹ đá bụng cô ta, cho nên cô ta đã sai người đến rạch bụng mẹ.

Nếu không, mẹ chúng ta cũng không thể trùng hợp đến nỗi chỉ bị thương ở bụng, chứ không phải là chỗ khác.”
Thứ còn thiếu lúc này chính là tìm ra bằng chứng.
Đến lúc đó, có thể đưa Tô Nhược Hân vào đồn rồi.
“Chị, ba đi kiểm tra camera rồi, em cảm thấy, nếu đối phương có mưu tính từ trước, thì camera đã sớm bị hỏng, không tra được gì rồi.

Vì kế hoạch hôm nay, mau nghĩ cách tìm một người làm chứng đi.” Tô Kim Như vừa nghĩ đến bụng mình đau cả tối là tức không chịu được.

Mặc dù, sau đó bác sỹ kiểm tra không liên quan đến Tô Nhược Hân, nhưng cô ta vẫn rất khó chịu.
Nếu không phải Tô Nhược Hân nói như vậy, cô ta và Trần Ngọc Thúy cũng sẽ không đau suốt mấy tiếng.
Đau đến nỗi ruột gan đứt đoạn.
Bây giờ nghĩ lại vẫn là cảm giác đau đớn.
Tô Thanh Hà đảo mắt, đứng dậy đi ra ngoài.
“Chị muốn đi đâu thế?” Tô Kim Như không hiểu nên cũng đi theo.

Thế nhưng, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Tô Thanh Hà đi ra ngoài chắc chắn là đã nghe lời cô ta, đi tìm người làm chứng.
Nghĩ đến đây, cô ta lạnh lùng bật cười, như vậy rất tốt.

Hoặc là Tô Nhược Hân sẽ bị Tô Thanh Hà tống vào đồn cảnh sát, hoặc là Tô Thanh Hà bị Hạ Thiên Tường – người vẫn luôn bênh vực Tô Nhược Hân thuyết phục.

Dù sao thì hai người họ đấu nhau, cuối cùng người thoải mái nhất vẫn là cô ta, tốt thật đấy.
“Em đừng đi theo chị, chị và ba rời khỏi đây, em ở lại trông chừng mẹ.” Tô Thanh Hà không quay đầu lại, nhưng vẫn dặn dò, trong đầu cô ta lúc này chỉ có một mục tiêu, đó chính là chỉnh chết Tô Nhược Hân.
Tống Tô Nhược Hân vào đồn.

Trong khu biệt thự lưng chừng núi.
Tô Nhược Hân đang ngủ say.
Cô thể hàn nên khi ngủ cả người cuộn tròn, giống hệt một chú mèo con.

Sau đó, theo bản năng tìm kiếm hơi ấm.
Cảm nhận được một cái bếp lò sát gần, Tô Nhược Hân thoải mái dựa vào, không chịu rời đi nửa phần.
Hạ Thiên Tường lặng lẽ ôm lấy người phụ nữ đang dựa vào mình, cô nói ngủ ở phòng khách thì ngủ ở phòng khách.
Dù sao, ngủ ở đâu cũng có kết quả như nhau thôi.
Trong màn đêm, đôi mắt đen láy của anh hơi híp lại, trong tầm mắt đều là gương mặt yên lặng khi ngủ của Tô Nhược Hân.
Điềm tĩnh và xinh đẹp.
Ôm cô ngủ, khiến một người trước nay luôn khó ngủ như anh cũng nhanh chóng thiếp đi.
Màn đêm u tối, trong phòng khách là một mảng im lặng.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại chói tai bất chợt vang lên, khiến hai người trên giường giật mình tỉnh giấc trong nháy mắt.
Tô Nhược Hân miễn cưỡng mở mắt, theo bản năng thò tay ra với lấy điện thoại đặt trên bàn đầu giường.
Lúc này mới phát hiện hoàn toàn không cử động được.
Cả người cô bị kẹp chặt trong một cánh tay có lực.
Cho dù là ngủ say, Hạ Thiên Tường vẫn ôm chặt cô.
“Hạ Thiên Tường?” Tô Nhược Hân ra sức giãy giụa, dùng ánh sáng điện thoại chiếu vào người đàn ông bên cạnh.
Mùi nam tính trên người anh rất nồng, không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần ngửi thôi, cô đã biết đó là anh.
Hạ Thiên Tường từ từ mở mắt ra, đối diện với ánh mắt Tô Nhược Hân, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, tiếp tục vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, đồng thời, thấp giọng nói: “Ai mà ồn ào như vậy?”
Rõ ràng là không vui, giống như nếu anh biết ai là người gọi điện thoại đến, anh chắc chắn sẽ đánh cho đối phương một trận nhừ tử vậy.
Tô Nhược Hân cúi đầu, liếc nhìn số điện thoại hiển thị bên trên trước, là một số lạ.
Vì thế, cô rời giường, tức giận cúp máy, sau đó véo cánh tay Hạ Thiên Tường: “Anh mau tránh ra cho tôi, ai cho anh lên giường tôi hả?!”
“Giường của em?” Hạ Thiên Tường thản nhiên nhìn, giống như không cảm nhận được cái véo tàn nhẫn của Tô Nhược Hân, ánh mắt anh vẫn rất bình tĩnh.

Giống như đây vốn không phải là giường của Tô Nhược Hân, mà là giường của anh vậy.

Anh ngủ trên chiếc giường này là một lẽ tất nhiên.
Đối diện với vẻ mặt điển trai, bình tĩnh và không chút bối rối của người đàn ông, Tô Nhược Hân ngơ ngác, quay đầu nhìn xung quanh, sau đó vô cùng chắc chắn đây là phòng khách thuộc về mình.
“Hạ Thiên Tường, anh có biết xấu hổ không hả? Đây rõ ràng là phòng khách của tôi, phòng anh ở bên cạnh.

Mau tránh ra, biến khỏi phòng tôi ngay.” Tô Nhược Hân chỉ tay vào cửa, cô sắp phát điên rồi, tức đến nỗi mặt cũng đỏ bừng.
Phát hiện khóe mắt Tô Nhược Hân ửng đỏ, Hạ Thiên Tường vốn cảm thấy đây là điều dĩ nhiên, lập tức đau lòng: “Đừng khóc, tôi không cố ý, có thể là vì miếng ngọc ở chỗ em, cho nên tôi mộng du.”
“Bởi vì miếng ngọc?” Tô Nhược Hân ngây người, sau đó giơ cánh tay lên, nhìn miếng ngọc được mình dùng đai lụa buộc lên trên vết bớt: “Rời khỏi miếng ngọc, anh ngủ không ngon?”
“Ừ.” Hạ Thiên Tường không thèm nghĩ, trả lời luôn.
Tô Nhược Hân cau mày, điều này khá khó làm.
Bởi bây giờ cô cũng không thể rời khỏi miếng ngọc này.
Nó có thể phục hồi cơ thể cô.
Thế nhưng, dù sao đây cũng là miếng ngọc của Hạ Thiên Tường, đã chiếm lấy miếng ngọc của anh, lại còn khiến anh ngủ không ngon giấc, điều này dường như không hay ho lắm.
Hạ Thiên Tường nhìn thấy vẻ lưỡng lự trong đáy mắt cô, sau đó lại nhìn lên miếng ngọc của mình trên cánh tay cô, lập tức hiểu ra: “Cô cũng giống tôi, đều không thể rời khỏi miếng ngọc?”
“Cũng… cũng hơi đúng.” Mặc dù Tô Nhược Hân không muốn thừa nhận, nhưng nếu không thừa nhận, sau này Hạ Thiên Tường không cho cô mượn thì phải làm sao? Cô vẫn nên tỏ ra yếu thế, sau đó thừa nhận, có như vậy sau này mới dễ mượn.
Nghe đến đây, cặp lông mày vốn u ám của Hạ Thiên Tường lập tức dãn ra, vui vẻ hẳn: “Thế thì tiết kiệm một căn phòng, tiết kiệm một chiếc giường, cùng nhau…”.