Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 708




Chương 708

Cận Liễm hơi ngẩng đầu lên, khinh thường nhìn nơi cánh tay Tô Thanh Hà và Hạ Thiên Tường khoác vào nhau: “Hừ, so đánh nhau, tôi thua anh, nhưng mà, nếu so tình cảm, Hạ Thiên Tường anh thua tôi rồi, tôi nghĩ, chắc chắn lễ đính hôn của tôi và Tô Nhược Hân sẽ sớm hơn các anh.”

“Cận Liễm…” Tô Nhược Hân suýt bị lời không làm người ta kinh ngạc đến chết không thôi này của Cận Liễm làm cho khiếp sợ cắn rơi đầu lưỡi, cô muốn đính hôn với anh ta lúc nào, ngày sinh tháng đẻ con chưa xem đâu, vì sao nhân vật chính như cô lại không biết.

Nhưng bàn tay lớn ôm lấy eo cô lại đột nhiên siết chặt, khiến cô chỉ có thể dựa lên trên người Cận Liễm.

“Ngoan, đừng nghịch ngợm, mẹ anh đã sắp xếp rồi, Nhược Hân, chắc chắn cảnh tượng lúc đó sẽ rất hoành tráng.” Cận Liễm khẽ cười với Tô Nhược Hân, quả nhiên trong ánh mắt ngập tràn tình cảm sâu đậm.

Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh giống như trong nháy mắt hạ xuống âm độ, lạnh lẽo khiến cô rùng mình một cái.

Nhưng, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thiên Tường, trên mặt của anh vẫn là vẻ kiêu ngạo lạnh lùng trước sau như một, không có bất kỳ thay đổi gì, sau đó, chỉ lạnh nhạt trả lời cho có lệ: “Cậu Cận, chúc mừng, xin lỗi không tiếp chuyện nữa.”

Nói xong, anh kéo Tô Thanh Hà rời đi, tựa như trong mắt anh Cận Liễm chỉ là một tên hề, từ trước đến nay anh không hề coi Cận Liễm ra gì.

Người đàn ông có thân hình cao lớn này khoa trường mà đến, lại khoa trương mà đi như vậy.

Cận Liễm khẽ véo eo Tô Nhược Hân: “Nói tạm biệt với anh rể đi.”

“Tạm biệt anh rể.” Tô Nhược Hân máy móc nói theo mấy chữ Cận Liễm bảo cô nói, nói xong mới phản ứng được, cùng với những tiếng anh rể cô vừa thốt ra kia, cô và Hạ Thiên Tường đã thật sự càng đi càng xa, khó mà trở về như lúc ban đầu.

Dường như cảm nhận thấy bước chân Hạ Thiên Tường hơi dừng lại, nhưng nhìn kỹ lại, dường như cho đến bây giờ anh chưa từng dừng bước, cứ dứt khoát rời đi như vậy.

Anh dẫn theo Tô Thanh Hà đi trong đám người, trông bóng lưng hai người cũng vô cùng xứng đôi.

Cũng không có gì không hài hòa.

“Tô Nhược Hân, đi thôi.”

“Cận Liễm, anh ấy như thế này là rất bất thường, người đứng bên cạnh anh ấy không nên là Tô Thanh Hà, nên là Mai Diễm Tinh mới đúng, Cận Liễm, anh ấy không thích Tô Thanh Hà, dù chị ta cởi hết đồ ở trước mặt anh ấy, anh ấy cũng không có cảm giác gì, Cận Liễm, anh ấy không thích Tô Thanh Hà.” Tô Nhược Hân nỉ non, nhưng những lời này của cô cũng không biết là đang nói cho Cận Liễm nghe hay là đang nói cho mình nghe.

“Nhược Hân, em tỉnh táo đi, nói tình yêu của anh ta không bền chặt, quả đúng là không bền chặt, vẫn là anh đáng tin cậy, về sau đừng gọi anh trai nữa, gọi là Cận Liễm, nhé?”

“Được, Cận Liễm.” Giống như muốn gạt bỏ Hạ Thiên Tường ra khỏi đáy lòng, Tô Nhược Hân thật sự đổi cách xưng hô.

Cận Liễm dẫn cô vào trong phòng khách cách đó không xa.

Chỉ chốc lát đã nhìn thấy ông cụ Tăng.

Ông cụ Tăng nằm trên giường không dậy nổi nhiều năm, bây giờ cuối cùng có thể hoạt động, tinh khí thần cả người vô cùng tốt, nhìn thấy Tô Nhược Hân, hai mắt đều híp thành một đường nhỏ: “Cháu gái, mau đến đây.”

Phong Thắng ngồi bên cạnh ông ta cũng nhiệt tình chào hỏi cô: “Nào nào, đến ngồi bên cạnh ông Phong, Cận Liễm, cháu cần làm gì thì đi làm đi.”

Tô Nhược Hân dở khóc dở cười, Phong Thắng vẫn nhớ nhung chuyện biến cô thành cháu dâu ông ta đây mà.