Tô Nhược Hân nhìn bốn người chật vật không chịu nổi, nhéo giữa chân mày: “Tôi không thích cảnh như vậy."
Hạ Thiên Tường nhíu mày: “Không phải vì điều này."
Tô Nhược Hân không hiểu: “Vậy thì vì sao?"
Cô có cảm giác như đang nằm mơ, có phần không theo kịp mạch não của người đàn ông này.
Gương mặt đẹp trai của Hạ Thiên Tường hơi nghiêng qua, đôi môi đỏ, mỏng lại ghé sát bên tai Tô Nhược Hân: “Biệt thự Bán Sơn hoặc phòng Tổng Thống của Kaiwitt, chọn một trong hai."
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân lại ‘vụt' đỏ bừng.
Cô quả nhiên không theo kịp tiết tấu của người đàn ông này.
Hóa ra anh không định đưa cô về trường học...
"Phòng ký túc mới sửa sang lại rất thoải mái, tôi rất muốn ngủ trên cái giường đó." Tô Nhược Hân khẽ cắn môi, kiên trì quay về trường học.
Hạ Thiên Tường cầm điện thoại di động lên luôn: “Anh sẽ gọi điện thoại cho đội công trình, có thể đổi đệm cho em."
"Đừng." Tô Nhược Hân nắm tay Hạ Thiên Tường, không cho anh bấm số gọi đi: “Đi... Đi nhà họ Hạ đi."
Cô không muốn ra ra vào vào khách sạn mỗi ngày để đám phóng viên báo lá cải chú ý tới, không muốn bị người ta hiểu nhầm về mối quan hệ giữa cô và Hạ Thiên Tường.
Cô chỉ là ân nhân của anh.
Đúng vậy, anh vì báo đáp cô mới đối xử tốt với cô như vậy.
Mà cô thì sao? Cô tất nhiên là vì miếng ngọc trên cổ anh. Dùng ngọc của anh cố gắng mau chóng khôi phục lại cơ thể, điều này còn quan trọng hơn bất kỳ điều gì.
Tô Nhược Hân vừa nghĩ thế lại thỏa hiệp.
Vừa thỏa mãn Hạ Thiên Tường, cũng thỏa mãn mình.
Cô quá yêu miếng ngọc kia.
Còn định trộm đi, từ nay về sau trời cao mặc cô đi.
Đáng tiếc, trộm đồ của người khác thật sự không phải là phong cách làm người của cô.
Cách đó không xa, Tô Thanh Hà trơ mắt nhìn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân cười nói gì đó rất thân thiết, hai tay bất giác siết chặt. Tô Nhược Hân, mày sẽ chết không được tử tế.
Tô Nhược Hân thế mà lại cướp người đàn ông của cô ta, cướp chồng chưa cưới của cô ta.
Hạ Thiên Tường cuối cùng đã thuyết phục được Tô Nhược Hân, thân hình cao lớn từ từ đứng lên, sau đó hơi nghiêng người muốn bế Tô Nhược Hân lên.
Tô Nhược Hân lách người lùi lại một bước: “Tôi có thể tự đi." Cô có tay có chân, cô có thể đi, cô mới không cần anh bế.
Kiểu bế công chúa như vậy rất dễ khiến người ta hiểu nhầm về mối quan hệ giữa cô và anh.
Thật ra bọn họ chỉ là quan hệ một bên báo ơn một bên yêu ngọc mà thôi.
"Em không thể đi." Nhưng Hạ Thiên Tường mặc kệ cô, nghiêng người bế cơ thể gầy gò của cô lên, xoay người đi về phía cửa chính.
"Tô Nhược Hân, con đừng đi. Con bỏ mẹ, ba con và chị con à? Nếu con đi, tối nay bọn mẹ đều không cần sống nữa. Con cứ chờ sáng mai tới nhặt xác đi." Trần Ngọc Thúy thấy Tô Nhược Hân muốn đi, bụng bà ta càng đau hơn.
Tô Kim Như cũng bò qua theo.
Tô Thanh Hà run rẩy đứng lên: “Tô Nhược Hân, chị sắp rong huyết rồi. Em không thể thấy chết mà không cứu."
Hạ Thiên Tường nghe được câu sau cùng này lại không thèm đếm xía tới.
Cô bé nhà anh nói không dùng vu thuật thì đúng là không dùng.
"Tô Nhược Hân, bọn họ tốt xấu gì cũng là chị và mẹ của con, con chỉ cho bọn họ một con đường đi." Tô Cảnh Đình cuối cùng đã lên tiếng.
Ông ta còn không nói nữa, Hạ Thiên Tường sẽ bế Tô Nhược Hân ra ngoài mất.
Lúc này, Tô Nhược Hân mới hờ hững nói: “Ơ, tôi đã nói là do bản thân các người tự làm bậy không thể sống, các người còn không tin. Tối nay, bà Trần và Tô Kim Như ăn nhiều hải sản, trong hải sản có ký sinh trùng. Lúc này, ký sinh trùng làm loạn mới đau bụng, đâu liên quan gì đến tôi?"
Trần Ngọc Thúy nhìn Tô Kim Như, Tô Kim Như lại nhìn Trần Ngọc Thúy. Tô Nhược Hân nói dường như không sai. Tối nay, hai người bọn họ đã ăn nhiều hải sản thật: “Vậy còn ba... ba con thì sao?" Trần Ngọc Thúy vốn định hỏi thay Tô Thanh Hà, nhưng nhớ tới vừa rồi Hạ Thiên Tường định cho bà ta một bài học, Tô Thanh Hà không ngờ đứng ra làm chứng là bà ta va chạm vào bụng Tô Nhược Hân, nên đành cố đổi 'chị con' thành 'ba con.'
Vẫn là chồng mình tốt.
Trong lúc hoạn nạn mới thấy được chân tình. Tối nay, bà ta xem như đã hiểu, người thật sự quan tâm bà ta là Tô Cảnh Đình, chứ không phải hai đứa con gái.
"Buổi tối, ngài Tô uống quá nhiều canh thịt dê dẫn tới nóng trong, sau đó ngồi điều hòa làm bệnh viêm mũi dị ứng tái phát, cho nên ông ấy bị đau đầu."
"Tô Nhược Hân, ý con là trước đây ba đau đầu đều là tại viêm mũi gây ra à?" Tô Cảnh Đình giật mình. Mấy năm nay, ông ta thỉnh thoảng lại đau đầu, chẳng qua không tìm được nguyên nhân, cho nên uống thuốc gì cũng không có tác dụng. Lúc đau nhất còn không thể động đậy, nằm đờ ra như một cái xác, chỉ có thể uống thuốc giảm đau.
Nhưng thuốc giảm đau trị ngọn không trị gốc. Gần đây, ông ta bị đau đầu thường xuyên hơn, cũng càng nghiêm trọng hơn.
"Đúng vậy, ông bị mũi viêm dị ứng, gặp lạnh sẽ tái phát. Còn nữa, bây giờ trong mũi ông có mủ, phải mau chóng uống thuốc đi." Lần đầu tiên cô nhận được những kiến thức trong miếng ngọc của Hạ Thiên Tường, điều tiến vào trong đầu cô đầu tiên chính là hai chữ 'y đức'.
Cho nên, lúc này bỏ qua ân oán cá nhân, cô vẫn nói những điều mình biết cho Tô Cảnh Đình nghe.
Tô Cảnh Đình nhớ lại, mấy lần gần đây mình bị đau đầu, dường như mỗi lần tái phát đều có ngồi điều hòa. Ông ta không ngừng gật đầu: “Tiểu Hân nói rất đúng, ba phải đi mua thuốc thôi, rốt cuộc đã tìm được nguyên nhân căn bệnh rồi."
"Tô Nhược Hân, vậy chuyện kinh nguyệt của chị thì sao? Hay là quá..." Tô Thanh Hà liếc nhìn Hạ Thiên Tường, nói với vẻ mặt thẹn thùng: "Hay là số lượng quá nhiều."
"Tại chị ăn quá nhiều thức ăn gây dị ứng trong thời kỳ rụng trứng mới bị vậy thôi. Hết thịt dê lại đến trứng cá rồi gà lông lụa các loại. Nếu mỗi bữa chỉ ăn một món thì không sao. Nhưng chị ăn liền một lúc cả mấy món này, mới dẫn tới rong huyết. Cho nên, chị tìm tôi tính sổ về chuyện này thì thật sự tìm nhầm người rồi. Muốn tính thì chị tự tìm mình đi. "
Tô Thanh Hà lập tức nhìn về phía Trần Ngọc Thúy: “Mẹ..." Cô ta hận không thể đâm Trần Ngọc Thúy.
Đến lúc này, cô ta mới phát hiện, hóa ra người phá hỏng một buổi tối tốt đẹp này chính là mẹ cô ta, Trần Ngọc Thúy.
Nếu không phải kỳ kinh nguyệt của cô ta tới, trong phòng sẽ không có mùi máu, Hạ Thiên Tường sẽ không thấy phản cảm, nói không chừng bây giờ anh còn ở trên giường với cô ta...
Cho nên, chuyện gì cũng bị Trần Ngọc Thúy phá hỏng hết rồi.
Không được, cô ta không phục.
Nếu cho cô ta một cơ hội nữa, Hạ Thiên Tường chắc chắn sẽ là của cô ta.
Trần Ngọc Thúy cũng sửng sốt. Bà ta có lòng tốt muốn bồi bổ cho Tô Thanh Hà, tăng cường sức lực cho cô ta đại chiến một trận với Hạ Thiên Tường.
Kết quả, bà ta làm sao ngờ được mình bồi bổ một lần quá nhiều, sau đó khiến kinh nguyệt của Tô Thanh Hà tới sớm, phá hỏng tất cả.
Hạ Thiên Tường bế Tô Nhược Hân rời đi, vừa đi vừa nói với bốn người đang trợn mắt há hốc mồm phía sau: "Đi bệnh viện kiểm tra rõ ràng. Nếu đúng như lời Tiểu Hân nói, các người phải lập tức tới trường học xin lỗi Tiểu Hân."
Nói cái gì mà Tô Nhược Hân dùng vu thuật, từ trước tới nay anh đều không tin.
Bốn người Trần Ngọc Thúy và Tô Thanh Hà đã hóa đá ngay tại chỗ. Dù sao bọn họ cũng không ngờ được, một câu nói làm bậy không thể sống của Tô Nhược Hân hóa ra cũng không sai.
Đúng vậy, đêm đó sau khi tới phòng cấp cứu của bệnh viện kiểm tra, bốn người đều gục đầu xuống.
Tô Nhược Hân nói không sai về căn bệnh của bốn người.
Thật ra, bác sĩ trong phòng cấp cứu không khám ra được bọn họ bị bệnh gì, kiểm tra mấy lần vẫn không kiểm tra ra được.