Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 670




Chương 670

“Ông ngoại gọi điện thoại cho cháu sao?” Tô Nhược Hân hỏi, rồi cô mới lấy điện thoại ra nhìn, sau đó thì thấy một cuộc gọi nhỡ thật: “Số này là số của ông sao?”

“Đúng rồi đó, ông gọi cho cháu để nói chuyện ông già này cứ thỉnh thoảng lại bị mất trí cho cháu, định nhờ cháu chữa cho ông ta. Ai mà biết gọi hai lần vẫn cứ máy bận, sau đó ông già này đến nên pha trà uống với nhau, thế là ông quên luôn.”

Phong Thắng nghe thấy thế thì giật điện thoại Tô Nhược Hân như con nít vậy, rồi đúng là thấy cuộc gọi nhỡ của ông cụ Tăng gọi cho Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân ngại ngùng. Hôm nay, vì chuyện viên ngọc của Hạ Thiên Tường bị mất nên đầu óc cô cứ bay đi đâu không. Sau khi kết thúc cuộc gọi với Hạ Thiên Chiếu thì quên mất thông báo hai cuộc gọi nhỡ trong lúc nghe điện thoại luôn.

Nếu ông cụ Tăng không nhắc thì cô cũng quên rồi.

“Điện thoại con bé Tô này có cuộc gọi nhỡ của ông thật, ông không nói chuyện tôi mất trí nhớ với con bé này thật chứ?”

“Không nói. Nếu tôi nói rồi thì lần sau mà bị bệnh nguy kịch sẽ không cứu được được chưa?” Ông cụ Tăng tức giận thề độc.

Nguyền rủa mình như thế đã khiến Phong Thắng tin tưởng: “Được, tôi tin ông.” Nói rồi lại cầm ly rượu lên: “Nào, cạn ly, mời ông.”

Này này này, lại muốn uống rượu nữa…

“Ông Phong, ông không thể uống rượu.” Tô Nhược Hân giơ tay ra định cướp ly rượu của Phong Thắng.

Phong Thắng lập tức dừng lại, sau đó nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt ngỡ ngàng: “Con bé này là ai vậy? Sao lại cướp ly rượu của tôi?”

“Ông bạn già xem đi, ông lại bị cái bệnh này nữa rồi.” Ông cụ Tăng lập tức nhận ra.

Nếu không thì không thể nào có chuyện trước đó còn gọi con bé Tô mà không lâu sau lại hỏi Tô Nhược Hân là ai được.

Rõ ràng là Phong Thắng không nhớ gì về cuộc trò chuyện với Tô Nhược Hân trước đó.

Tô Nhược Hân đứng dậy, rồi cô giơ tay ra ấn lên đầu Phong Thắng.

Phong Thắng sửng sốt tận ba giây, trông sắc mặt ông ta như kiểu thời gian dừng lại ở ba giây ấy vậy, sau đó ông ta giơ ly rượu lên: “Cháu Tô, cháu muốn cướp ly rượu của ông là vì bệnh mất trí nhớ ngắn hạn của ông liên quan đến rượu thật sao?”

Trước sau còn chưa đến ba phút mà trông Phong Thắng như hai người vậy, hoàn toàn khác nhau.

Rõ ràng bị mất trí nhớ ngắt quãng rồi.

Nhưng chính ông ta lại không biết chuyện đó.

“Ông bạn già, ông lại bị bệnh rồi.”

“Tôi bị bệnh?” Phong Thắng mờ mịt.

“Ừ, mới ngay lúc nãy thôi, ông không nhận ra con bé Tô này, còn hỏi cháu nó là ai nữa chữ. Hahaha, người không biết còn tưởng là ông đang đóng kịch đấy.” Ông cụ Tăng cười ha ha.

“Thật sao?”

“Thật.”

Nhưng Phong Thắng vẫn không tin lắm: “Sao tôi không có ấn tượng gì cả? Tôi không tin đâu.”

“Ông Phong ơi, cháu có thể làm chứng cho ông cháu ạ.” Tăng Hi Văn ngồi ở một góc bàn ăn bỗng đứng dậy nói.

“Cháu làm chứng thế nào?” Tăng Hi Văn vừa nói xong thì Phong Thắng hỏi lại ngay.