Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 454




Chương 454

“Ồ, tôi còn tưởng là ba cô thích chứ.” Sau đó dạ lan hương trong vườn tượng trưng cho mẹ, tùng bách bên ngoài tượng trưng cho ba.

Nhưng không ngờ thì ra lại là cô ấy thích.

Nghe đến từ “ba”, cô gái bĩu môi: “Tôi không có ba.”

Tô Nhược Hân giật mình sau đó bình thường lại, vậy nên cô ấy mới thích tùng bách phải không?

Cô ấy muốn mạnh mẽ, phát triển khoẻ mạnh như tùng bách.

“Tô Nhược Hân.” Tô Nhược Hân đến trước mặt cô gái rồi tự giới thiệu.

“Lâm Sương Ngọc.”

Khi cô ấy từng chữ từng chữ nói những lời này, người phụ nữ dẫn Tô Nhược Hân tới lúc trước bèn sững sờ.

Bà ta đứng trên con đường nhỏ trồng đầy lan dạ hương, ngơ ngác nhìn Lâm Sương Ngọc: “Cô chủ… Cô…”

Có lẽ là bà ta không ngờ Lâm Sương Ngọc lại nói chuyện.

Tô Nhược Hân cũng không ngờ.

Đây là điều duy nhất cô nhìn nhầm về Lâm Sương Ngọc.

“Muốn nói chuyện từ lúc nào vậy?” Cô theo Lâm Sương Ngọc đi vào căn biệt thự màu trắng.

Bên trong cũng là một màu trắng tinh khiết.

Một màu trắng xoá nói cho Tô Nhược Hân biết Lâm Sương Ngọc thích màu trắng đến nhường nào.

“Vừa nãy.”

“Cảm ơn đã tin tưởng.” Tô Nhược Hân cười, ngồi xuống ghế sofa.

Người phụ nữ đi sau nhanh chóng mang hai tách cà phê lên.

Hai cốc mocha nóng hổi bốc khói trông rất ấm áp trong phòng khách được bật điều hoà với nhiệt độ cực thấp này.

“Cà phê rất thơm.” Lâm Sương Ngọc nói.

“Cô… Cô chủ, cô thật sự có thể nói được rồi ư?” Tuy người phụ nữ vẫn luôn nghe thấy Lâm Sương Ngọc nói chuyện, nhưng vẫn không kìm được cất tiếng hỏi.

“Ừm, có thể, tôi vẫn luôn nói được.”

“Vẫn luôn nói được?” Người phụ nữ sững sờ.

“Không muốn nói.”

“Cô chủ, lẽ ra cô nên nói với tôi sớm hơn.” Người phụ nữ nghe xong liền bật khóc: “Cô không biết là bao nhiêu năm nay tôi lo lắng thế nào đâu.”

“Dì Phượng, tôi biết dì lo lắng cho tôi, tôi nghĩ bây giờ tôi gặp được cô Tô thì sẽ không chết được ngay đâu, dì có thể đi rót cho mình một tách cà phê rồi đi chơi đi.”

“Ha ha”, Tô Nhược Hân bật cười, nếu không phải đã lấy tay che miệng thì cô đã phun cà phê ra ngoài rồi: “Cô Lâm thật hài hước.”

“Biết cô tới, tôi rất vui.”

“Trùng hợp thật, tôi không biết cô sống ở đây.”