Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 429




Chương 429

Nhìn anh ta dường như hơi căng thẳng, Tô Nhược Hân chỉ đành bỏ cuộc: “Vậy được, việc của anh thì tự anh giải quyết, chỉ cần dì Tăng không hỏi đến, thì tôi sẽ không chủ động gọi điện thoại cho bà ấy, cố gắng trải phẳng đường cho anh.”

“Cảm ơn.” Cận Liễm bước ra ngoài phòng đặt riêng, đi tụ họp với bạn bè.

Tô Nhược Hân gọi một bình nước dừa lớn, trong bình rải đầy hoa sen xinh đẹp, còn có cảm giác hơn cả ăn.

Một cái bóng phút chốc đập lên đống bừa bộn trên bàn.

Tô Nhược Hân tưởng là Cận Liễm quay lại, bèn nói: “Liễm Tử, gọi thêm cho chị hai món nữa, ăn chưa no.” Uể oải dựa vào ghế, không buồn giữ hình tượng, cô thoải mái hưởng thụ.

Người đàn ông bên cạnh ngồi xuống.

Không lên tiếng.

Nhưng chỉ trong chốc lát đã có hai món ăn được đưa lên.

Còn thêm một đĩa dimsum.

Lúc nhìn thấy dimsum, Tô Nhược Hân chốc lát nhảy cẫng lên: “Sao anh biết tôi thích ăn dimsum thế?”

Sau đó vừa quay người, nhịp tim tăng vọt.

“Anh biết.”

Tô Nhược Hân đờ người.

Thật sự không biết làm gì nữa.

Trái tim còn đập hay không cũng không biết nữa.

Nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Tường bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống.

Cô đợi anh bấm like, đợi anh bình luận, kết quả chẳng đợi được gì.

Lại thấy người xuất hiện.

“Anh… anh đến lúc nào thế?” Tô Nhược Hân cảm giác bản thân nói lắp rồi, khoảnh khắc này gặp Hạ Thiên Tường cảm giác rất khác so với lúc trước.

Trước đây cô gặp anh không hề hoảng loạn chút nào, nhưng lúc này không chỉ hơi hoảng mà còn rối bời, giống như không biết suy nghĩ vậy.”

“Vừa đến.”

“Vậy Liễm… Liễm Tử đâu?”

“Gọi là Cận Liễm.” Hạ Thiên Tường sửa lại.

“Vậy Cận Liễm đâu?” Tô Nhược Hân vô thức sửa theo Hạ Thiên Tường.

Cô hơi mơ hồ, rõ ràng là có hẹn với Cận Liễm, sao hẹn mãi hẹn mãi, đã đổi thành Hạ Thiên Tường rồi.

Điều này không phù hợp khoa học lắm.

Dù gì giờ này vẫn là giờ đi làm.

Lúc này Hạ Thiên Tường đang phải đi làm ở tập đoàn Hạ Thị mới phải.

“Cậu ta say rồi, nhân viên khiêng cậu ta lên thuyền rời đi rồi.” Hạ Thiên Tường nói mặt không đỏ, tim không đập nhanh.