Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 185






CHƯƠNG 185

“Đúng, chính là cô ta, hôm qua mẹ cháu nhận được điện thoại của cô ta, nghĩ rằng mình được cứu rồi nên tối qua vui quá uống rượu, kết quả, sáng sớm liền bị như này.”

“Chị ấy uống rượu?” Tô Nhược Hân khiếp sợ.

“Đúng, còn không phải vì cô, nếu không phải cô đồng ý đến khám cho em ấy, em ấy cũng sẽ không vui quá mà uống rượu.”

“Anh… anh biết chị ấy không thể uống rượu?”

“Đúng, em ấy vừa uống rượu thì bệnh tình sẽ nặng hơn, cho nên, đã một thời gian không uống rượu rồi, tối qua cho rằng sáng nay là có thể gặp cô, cho rằng uống một chút cũng không sao, vì vậy em ấy đã uống rượu, cho nên, tất cả đều tại cô.” Người đàn ông tức giận nói.

Tô Nhược Hân thầm buồn bực trong lòng, đều là cô không tốt, tự nhiên đi nói với Chúc Yên trước, nếu không Chúc Yên cũng sẽ không cho rằng cô sắp chữa bệnh cho chị ta, bệnh sắp chuyển biến tốt rồi nên đi uống rượu.

“Xin lỗi, là tôi quên nhắc nhở chị ấy, nhưng mà, anh tránh ra, tôi đảm bảo có thể chữa khỏi cho chị ấy.” Chậm thêm chút nữa, Chúc Yên thật sự xong rồi.

“Cô không đến, em ấy còn có thể sống thêm mấy ngày, còn có thể chăm sóc cho Tiểu Bảo thêm mấy ngày, cô vừa nói muốn đến thì em ấy đã như vậy, tôi dựa vào cái gì tin tưởng tên lừa đảo như cô, ra ngoài, mau đi ra ngoài.”

Tô Nhược Hân không hề nhúc nhích.

Nếu bây giờ cô rời đi, hôm nay Chúc Yên chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Thấy cô không nhúc nhích, người đàn ông càng tức giận, lớn tiếng hô lên: “Mọi người mau đến xem đi, nơi này có tên lừa đảo, chuyên môn đi hãm hại lừa gạt người ta.”

Tô Nhược Hân buồn bực: “Tôi hãm hại ai lừa gạt ai chứ?”

“Lừa Yên rồi.”

Tô Nhược Hân cạn lời, cô đâu có.

Nhưng người đàn ông hô như vậy, lập tức hấp dẫn mấy người hàng xóm xung quanh.

Loại phòng thuê thô sơ thế này có một hành lang thật dài, toàn bộ hai bên hành lang đều là khách trọ.

Bởi vì tiền thuê không đắt, cho nên phòng trọ nơi này không chỉ cũ nát, mà ngay cả các trang thiết bị cũng đã nhiều năm không tu sửa, rất cũ kỹ.

Nhưng vì rẻ như vậy nên rất được những người dân nghèo khó ưu tiên.

Một bà chị ôm con nhỏ trong ngực đi đến: “Anh cái Yên, Yên sao rồi? Vẫn chưa tỉnh sao?”

“Vẫn chưa.”

Bà chị này đi đến bên cạnh Tô Nhược Hân, thoáng nhìn Chúc Yên trên mặt đất: “Mặt đất lạnh, anh khiêng người lên giường đi đã.”

“Không dám khiêng, tôi sợ động vào rồi, Yên sẽ thật sự không tỉnh lại nữa, ôi, tội nghiệp quá mà.” Người đàn ông nhìn Chúc Yên trên mặt đất, thở dài một hơi.

Tô Nhược Hân ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta, cũng nhíu mày: “Anh là cậu của Tiểu Bảo?”

“Đúng, không mượn cô xen vào, cô là tên lừa đảo.”

“Tên lừa đảo ở đâu? Chúc Cương, anh không cần sợ tên lừa đảo, chúng tôi đều đứng về phía anh.” Thoáng chốc, lại có mấy hàng xóm đi đến.