Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 2007






CHƯƠNG 2007

Khi ấy cậu bé vẫn còn bán tín bán nghi lắm. Nhưng rồi, cậu bé phát hiện ra, mẹ cậu bé lắm khi sẽ vô thức nở nụ cười, có khi còn gọi điện thoại cho ai đó với giọng nói rất mực dịu dàng, đôi lúc còn thẹn thùng nữa, vậy là cậu tin răm rắp lời của mẹ mình. Bởi vì, đó là một vẻ mặt mà cho đến tận bây giờ cậu bé chưa từng thấy qua. Thế nên, người ở đầu dây bên kia ắt hẳn là rất đặc biệt, Tư Đồ Trí Viễn thầm nghĩ, người này… chắc là ba của cậu.

Liễu Ảnh nhìn con trai mình, trông bé mới ngoan ngoãn làm sao, lại còn rất hoạt bát nữa. Tính cách này rất khác với Tư Đồ Không, nhưng may mà khác nhau, chứ không cô sẽ thấy oái oăm lắm.

Liễu Ảnh nghĩ ngợi một chốc rồi từ tốn đáp: “Vì mẹ đang nghĩ đến người mẹ thích, đến chuyện khiến mẹ vui.”

“Là đang nghĩ về con ạ?” Tư Đồ Trí Viễn thử dò hỏi.

Liễu Ảnh vui vẻ, bé con đúng là đáng yêu hết biết: “Đúng đó. Chỉ cần nghĩ về cục cưng thôi là mẹ đã thấy vui rồi.”

“Nhưng mà, cục cưng đang ở ngay cạnh mẹ mà. Trừ cục cưng ra, mẹ còn nhớ ai không ạ?” Tư Đồ Trí Viễn tiếp tục dò hỏi, bé con bĩu môi trông như chưa hài lòng mấy.

Liễu Ảnh nheo mắt nhìn xuống. Thằng nhóc quỷ sứ này đang bẫy mình để mình nói ra đây mà. Nhưng hiện giờ, có vẻ cũng chẳng cần phải che giấu làm gì nữa: “Mẹ còn nhớ đến ba của con. Chắc là ba con sẽ nhanh chóng đến đây thôi.” Liễu Ảnh nghiêm túc nói.

Tư Đồ Trí Viễn sướng rơn đến mức nhảy cẫng lên, vẻ mặt đầy phấn khích.

Thời gian cứ lãng đãng trôi qua, Tư Đồ Trí Viễn phát hiện rằng mẹ của mình đang từ từ dọn bớt đồ đạc, hình như họ thật sự chuẩn bị rời khỏi đây rồi. Bà ngoại cũng phụ mẹ dọn dẹp đồ, nhưng trái ngược với mẹ, trên mặt bà ngoại đôi khi sẽ đượm chút ưu tư và mê mang.

Tư Đồ Trí Viễn không biết được rồi chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng hiện tại cậu bé chỉ mong đợi ba của mình đến thôi.

Tư Đồ Không vẫn luôn đếm từng lần thời gian trôi, chờ đến ngày đón Liễu Ảnh về. Đối với anh, hai năm này vô cùng đau đớn, nhưng cũng là hy vọng. Anh mang theo vô vàn khát khao chờ đợi hai năm trôi qua. Trong hai năm này, trừ lúc đi làm ra, mọi sinh hoạt của Tư Đồ Không đều chẳng mấy thay đổi. Thỉnh thoảng, có không ít phụ nữ đến gần anh, mà Tư Đồ Không đến tâm trạng nhìn mớ trò hề này cũng chẳng có mà chỉ thẳng thừng từ chối.

Hai năm đã qua, khoảnh khắc nhận được cuộc gọi từ Liễu Ảnh, Tư Đồ Không ngỡ rằng mình nằm mơ, mình bị ảo giác, điện thoại suýt chút nữa đã rơi thẳng xuống đất. Nỗi nhớ nhung không sao quên được, chắc chắn sẽ nhận được hồi đáp. Khi Liễu Ảnh gọi đến thì vẫn chưa tròn hai năm, lúc Tư Đồ Không nhận được cú điện ấy, anh cảm giác lòng mình đã đánh thịch một cái. Anh nghe thấy rõ nhịp tim của mình. Anh đã chờ ngày này quá lâu rồi.

Hai người cũng chẳng nói gì. Không biết có phải vì đã lâu lắm rồi nên họ chẳng có chuyện gì để nói với nhau hay chăng, cuối cùng, vẫn là Tư Đồ Không phá vỡ sự im lặng trước: “Là Ảnh đó à?”

Chẳng biết là Liễu Ảnh ở đầu dây bên kia đã xảy ra chuyện gì mà Liễu Ảnh đáp lại một tiếng “Đến ngay đây” rồi điện thoại tức thì ngắt máy. Tư Đồ Không thấy hơi tiếc nuối, nhưng ngay giây sau đó thì sự phấn khích đã thay thế. Cuối cùng anh cũng đã đợi được người con gái ấy rồi.

Tư Đồ Không gần như lao về nhà với tốc độ nhanh nhất, kể lại chuyện này với bà Tư Đồ.

Suốt hai năm qua, bà Tư Đồ và Tư Đồ Không đã cãi nhau rất nhiều lần, nhưng rồi bà cũng từ từ chấp nhận. Tư Đồ Không chắc chắn sẽ không buông tay Liễu Ảnh, hơn nữa, dù bà không vui vẻ với chuyện Liễu Ảnh rời đi, nhưng nếu như cô trở về thì cũng không phải là chuyện mà bà không thể chấp nhận. Vậy nên, khi Tư Đồ Không nhắc đến chuyện này, vẻ mặt bà cứng đờ, rồi hùng hổ đáp: “Nếu như nó bằng lòng quay về thì mẹ có thể chấp nhận nó. Nhưng mà nếu con định bảo mẹ tự mình đi tìm nó thì đừng có hòng.”

Tất nhiên là Tư Đồ Không hiểu việc gì có thể và việc gì là bất khả thi. Anh chỉ gật đầu rồi đáp: “Mẹ có thể chấp nhận Liễu Ảnh là tốt rồi. Những chuyện còn lại thì cứ để con.”