Cô Vợ Thần Bí Của Tổng Tài Hắc Bang

Chương 6:Nhóm máu




Nghe thấy giọng nói của hai người, tất cả đều dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người. Nhìn thấy cô xuất hiện ở đây anh hơi nhếch mép \- Đúng là oan gia! Dù ở sân bay chỉ nhìn được một nửa khuôn mặt của cô nhưng anh biết chắc rằng người đứng trước mặt anh và người đụng trúng anh trong sân bay là cùng một người. Còn cô khi nhìn thấy anh, nghĩ lại thái độ của anh trong sân bay lại khiến cô tức điên lên, từ trước đến giờ anh là người đầu tiên nói chuyện như vậy với cô mà vẫn còn sống.

Dù sao cô cũng không phải người nhỏ mọn nên cũng không thèm tính toán với anh, bây giờ anh cũng đang là bệnh nhân của cô nên cô gặp chuyện riêng sang một bên, đi lại về phía anh. Cô nhìn thấy anh trong bộ dạng này không hiểu sao ngực của cô lại đau như vậy như thể hai người đã quen nhau từ trước và...rất thân thiết. Cô quay sang Chu Tinh Kiệt hỏi:
" Vết thương đã mất máu bao lâu rồi? "
" Khoảng hơn 20 phút, trên đường tôi đã sơ cứu cầm máu cho cậu ấy rồi nhưng vết thương vẫn không ngừng cháy máu."
Chu Tinh Kiệt không nhìn cô mà trá lời khi quay sang thấy cô liền giật mình hỏi:
" Sao lại là cô? Chúng tôi yêu cầu bác sĩ nam chứ không phải bác sĩ nữ."
Nghe câu nói của anh cô cũng không bất ngờ lắm vì dù sao cũng vừa bị hỏi một lần rồi nên cũng không mấy kinh ngạc. Cô vừa viết vừa trả lời hắn:
" Họ đi dự hội thảo hết rồi. Còn tôi là Hà Mạn Tuyết anh yên tâm tôi sẽ không hại chết anh ta đâu."
" Tôi biết cô rất giỏi nhưng..."
Hắn biết Lâm Mạnh Thiên rất ghét phụ nữ, anh không bao giờ cho họ lại gần mình đặc biệt là động vào cơ thể anh nên hắn định lên tiêng nhắc nhở. Nhưng khi đang nói thì đọt nhiên cản thấy sống lưng lạnh buốt liền quay lại nhìn thì thấy ánh mắt muốn giết người của anh liền im bặt không dám hó hé tiếng nào.
Chu Tinh Kiệt liền cười haha với cô, nói:
" Haha!! Cô đừng quan tâm đến lời vừa nãy, cô cứ khám đi."
Cô liếc ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, cô cũng chả thèm quan tâm hắn làm gì, cô hỏi tiếp:
" Anh ấy thuộc nhóm máu nào?"
" O\+"
Cùng nhóm máu, cô hơi ngẩn ra rồi liền nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ ấy ngay, tất cả chỉ là trùng hợp người cùng nhóm máu trên đời này rất nhiều nên không thể khẳng định được gì. Điều quan trọng nhất bây giờ là gấp viên đạn ra chk anh đã. Cô quay danh y tá bên cạnh:
" Lấy máu."
Cô quay sang Tinh Kiệt:
" Anh, ra ngoài."
Hắn liền nhanh chóng ra ngoài không muons việc chữa trị bị chậm chễ dù chỉ là một giây.
Trong phòng phẫu thuật, khi cô cần kim tiêm chuẩn bị tiêm cho anh liền bị anh ngăn lại nhíu mày:
" Cô định làm gì?"
" Gây mê cho anh."
" Không cần."
" Cần hay không không phải anh nói là được."
Anh đang chuẩn bị nói gì nữa nhưng cô đã nhanh như cắt tiêm ngay vào tay anh. Dù sao thuốc gây mê cũng cần có thời gian nên trước khi ý thức mất đi hoàn toàn, anh nắm tay cô. hỏi:
" Tôi muốn cô khám cho tôi vào ngày mai."
Từ trước đến nay cô không bao giờ từ chối vớ bất kì một bệnh nhân nào, nên gật đầu đồng ý. Khi nghe vậy anh mới từ từ nhắm mắt lại, cô bắt đầu gắp viên đạn ra khỏi người anh.
Hơn 3 tiến đồng hồ cuối cùng cũng xong, cô thở phào một hơi. Do viên đạn nằm đè lên dây thần kinh tay trái nên khi gắp viên đạn ra phải thật cẩn thận nếu không có thể liệt tay trái. Cô đi ra ngoài nhìn thấy hắn đứng đấy liền lại gần nói:
" Bây giờ anh ta đã không sao rồi. Tôi sẽ chuyển anh ta đến phòng hồi sức, anh có thể vào thăm anh ta."
Cô bỏ đi ngay sau khi nói xong. Tinh Kiệt đi theo xe đẩy anh đến phòng hồi sức.