Nhưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của hai bọn họ
Hồ Vương Bảo quay người bỏ chạy , cậu vừa chạy vừa kêu cứu mạng . Tiếng kêu yếu ớt trong trẻo làm người ta nghe mà não lòng.
Cậu chạy một mạch tới chỗ người đàn ông đang đi vội vã đó.
Hai tên lưu manh đuổi theo cậu phía sau.
Hồ Vương Bảo nắm lấy tay người đàn ông .
-Chú ơi, chú cứu cháu với, cháu sợ lắm..
Đối diện với một đứa trẻ dễ thương, đôi mắt còn ngấn nước tỏ vẻ tội nghiệp.
Mà điều quan trọng hơn cả đó chính là anh đã từng gặp cậu bé.
Nó là con trai của David- tổng giám đốc tập đoàn DR.
Hàn Vân Phong tuy không hiểu tại sao cậu nhóc này lại xuất hiện ở đây nhưng với tư cách là một người đàn ông, m99rj người lớn anh cũng phải bảo vệ nó.
Anh bế đứa trẻ lên lạnh lùng nhìn mấy gã lưu manh trước mặt.
Chỉ bằng hai cước đã khiến bọn chúng bay ra xa, vội vã quay đầu bỏ chạy.
Hồ Vương Bảo rúc đầu vào lòng anh cười khúc khíc nhìn hai gã kia bỏ chạy.
Cậu bé thầm nhủ người ba này của cậu cũng ok đấy chứ.
Xét về ngoại hình thì nhìn khá đẹp trai, về điều kiện kinh tế cũng quá tốt, thêm vào đó là võ nghệ cũng không phải dạng vừa.
Vừa tùy ý tung hai cước đã khiến đám người đó bay ra xa tận mấy mét.
Hồ Vương Bảo ôm chặt người ba này của cậu.
Hàn Vân Phong còn lầm tưởng rằng cậu đang run sợ nên nhẹ nhàng vỗ về.
- Cậu nhóc, đừng sợ nữa, ba cháu ở đâu. Chú dẫn cháu tới gặp họ.
Hồ Vương Bảo nhanh chóng quay lại cái dáng vẻ đáng thương tội nghiệp.
''Cháu là đứa trẻ không có ba, David là ba nuôi của cháu mà thôi.
Cháu rất muốn gặp được ba ruột của cháu một lần nên đã lặn lội đường xa trốn mẹ tới đây.
Cháu chỉ biết ông ấy ở Thanh Thành mà thôi, còn ở đâu thì cháu hoàn toàn không biết.
Bây giờ cháu không biết đi đâu cả.
Chú ơi, chú là người tốt có phải không.
chú có thể cho cháu ở lại nhà chú vài hôm được không ?
Cháu hứa cháu sẽ trả tiền thuê nhà mà....
Chú đừng nói với ba nuôi của cháu có được không?
Họ mà biết sẽ bắt cháu trở về mất...
Cháu không muốn về đâu. huuuu....
Cháu muốn đi tìm ba cơ hu.....'
Rồi Vương Bảo lại rúc đầu vào người anh khóc thút thít.
Hàn Vân Phong chưa bao giờ gặp phải tình huống này , cậu bé hỏi anh một loạt câu hỏi khiến anh không biết phải trả lời từ đâu , anh vô cùng khó xử.
Không may mà làm nó khóc toáng lên thì anh còn khó xử hơn nữa..
Đứa trẻ này ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã để lại cho anh một ấn tượng sâu sắc,
nó mang lại cho anh một cảm giác ấm áp thân quen mà anh đã thiếu thốn bao năm nay.
Hôm nay , anh có hẹn gặp mặt với đối tác.
Nhưng xe đi ngang tới đây, bất giác nhìn lại khung cảnh công viên trước mặt, anh lại nhớ về cô.
Hồ nước trong công viên là nơi ngày thường cô rất thích tới.
Cô nói rằng mỗi lần ngồi ngắm hoàng hôn trên mặt hồ tĩnh lặng .
Ánh hoàng hôn bình dị cùng gió thổi hiu hiu khiến lòng cô cảm thấy bình yên, mọi mệt nhọc đều được xóa bỏ.
Anh nhớ nụ cười của cô khi họ vui đùa bên bờ hồ...
Nụ cười ấy khiến anh một đời không bao giờ quên.
Hồ Vương Bảo thấy mình hình như làm hơi quá , nếu không may dọa người ba này của cậu chạy mất thì cậu biết đi đâu tìm đây.
Cậu chọc chọc tay vào người Hàn Vân Phong,
- Chú ơi, cháu đói.. .. Cả ngày hôm nay cháu chưa được ăn gì rồi...À cháu quên mất, tên của cháu là Thomas, chú cũng có thể gọi cháu là tiểu Bảo.
Hàn Vân Phong nhìn đứa trẻ trong lòng mình bất đắc dĩ đành phải đưa nó về biệt thự.
Bùi quản gia nhìn thấy thiếu gia trở về còn dắt theo một đứa trẻ thì kinh ngạc.
Ông nhìn đứa trẻ đang ngồi ăn cơm trước mặt, trong lòng ông cuộn trào như sóng vỗ
Dứa trẻ này từ đâu ra, sao lại giống thiếu gia nhà ông đến thế nhỉ ?
Từ vầng trán, đến đôi mắt, rồi cái mũi. Ngay cả cachs ăn uống nữa chứ !!!!
Giống , quả thật rất giống.
Hồ Vương Bảo sau khi ăn uống no say mới ngẩng đầu lên nhìn ông lão trước mặt cười hì hì...
Nhìn cách ăn mặc của ông lão này cậu cũng phần nào đoán được thân phận của ông.
Chắc ông cũng giống ngư ông Lưu ở nhà của cậu, là một quản gia lớn tuổi.
- Ông ơi, ông cho cháu hỏi đêm nay cháu sẽ ngủ phòng nào được không ạ ? Cháu không kén chọn đâu, chỉ cần có giường ngủ là được rồi.
Nhìn đứa trẻ trước mặt Bùi quản gia bất giác nghĩ về cậu chủ ngày nhỏ.
Nhưng đứa bé này tính tình vui vẻ hơn thiếu chủ nhà ông khi đó.
Bùi quản gia dẫn cậu tới một căn phòng khách nghỉ ngơi.
Bận rộn cả ngày rồi, Hồ Vương Bảo cũng đã thấm mệt.
Cậu trực tiếp lên giường đi ngủ, mọi chuyện để sau này tính.
Dù sao cậu đã ở đây rồi, không cần phải vội.
Bùi quản gia sau khi đưa Vương Bảo về phòng, ông đứng trước cửa phòng Hàn Vân Phong chần chừ một hồi lâu.
Cuối cùng ông đánh liều gõ cửa bước vào.
Khi vào phòng,nhìn thấy thiếu gia của cậu lại ngồi ngắm nhìn chiếc lắc tay đó ông khẽ thở dài.
Đã bao năm trôi qua, thiếu gia nhà ông vẫn vậy.
Ông biết rõ trong lòng thiếu gia rất đau khổ rất áy náy, khó chịu , còn có cả tiếc nuối nữa, nhưng cậu không bao giờ biểu hiện ra bên ngoài.
Bùi quản gia ho khẽ một tiếng.
- Thiếu chủ , đứa trẻ này là ai vậy?
Hàn Vân Phong cất món đồ trên tay vào chiếc hộp một cách cẩn thận.
Anh nói chuyện với quản gia nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi nó.
'' Nó là đứa trẻ được tôi nhặt về thôi , ông đừng để tâm.
Hãy đối xử với nó như một vị khách là được.''
Bùi quản gia gật gù rồi lại lên tiếng.
- Thiếu gia, cậu có cảm thấy đứa bé này có phần giống...
Lời còn chưa kịp nói hết thì tiếng chuông điện thoại của Hàn Vân Phong đã reo lên.
Quản gia đành phải lui xuống.