Hồ Vương Bảo thuận lợi bắt một chiếc taxi tới trước cửa tập đoàn Hàn thị.
Nhưng điều cậu băn khoăn bây giờ là làm thế nào để vào đó .
Rồi vào đó sẽ làm gì tiếp theo, chẳng nhẽ lại chạy thẳng tới chỗ Hàn Vân Phong hỏi chuyện sao.
như vậy quá đường đột rồi.
Cách đó không ổn.
Đang do dự , cậu từ đằng xa đã chông thấy mấy người vệ sĩ áo đen đã tới trước cửa đứng canh thứ gì đó.
Chẳng nhẽ mẹ đã đoán ra mục đích của cậu rồi sao????
Giờ mà bị người của cậu tóm lại thì tiêu đời , bao nhiêu công sức cậu đã bỏ ra đều đổ sông đổ bể mất.
Khó khăn lắm cậu mới Hack được vào hệ thống máy tính của hàng không rồi đặt vé máy bay.
Cậu còn suy tính kĩ càng nên không dám dùng thẻ , đã phải đi đổi một số tiền mặt.
Năn nỉ mãi cô nhân viên ngân hàng mới cho đổi.
Rồi mất cả mấy tiếng đồng hồ mới sang được tới đây, cực khổ bao nhiêu.
Không thể để công sức mà cậu đã dày công chuẩn bị cả tháng trời tan thàng mây khói được.
Cậu phải nhanh chóng rời khỏi chỗ nãy mới được.
Hồ Vương Bảo đành đi khỏi tập đoàn Hàn thị tìm cách khác.
Phía bên này , Hồ Tuyết Liên biết được cậu về nước thì vô cùng lo lắng, cô không hiểu được con trai mình muốn làm gì.
Nó là một đứa bé cực kì thông minh , từ nhỏ đã được cô chỉ bảo nên so với bạn cùng lứa thì nó chững chạc hơn rất nhiều.
Năm bốn tuổi, một mình nó đã có thể đi bộ qua con phố người Hoa đầy nguy hiểm.
Hè năm ngoái, cô đã cho nó tham gia một khóa huấn luyện quân sự để tự vệ, một mình nó có thể đánh gục ba tên binh lính năm hai.
Nhưng lần này lại khác , trong lòng cô có một mối bất an không rõ. Linh tính của một người mẹ mách bảo cô rằng chuyến đi này của con trai cậu sẽ gặp nguy hiểm.
Hồ Tuyết Liên mở máy tính của con trai mình ra, nó cũng là một thiên tài máy tính, một hacker chuyên nghiệp giống cô vậy.
Phải vượt qua ba tầng lửa cô mới mở được mật khẩu của chiếc máy tính .
Nhưng cô cũng không phủ nhận rằng tài năng này của nó quả thật là hơn người ,
so với trình độ của cô thì chỉ còn cách vài bước nữa là cậu con trai này đã đuổi kịp rồi.
Con trai của cô là một thần đồng.
Nhưng những gì cô tìm thấy trên máy tính của Hồ Vương Bảo lại khiến cô ngây người tại chỗ.
Thằng bé vậy mà lại tìm kiếm thông tin liên quan đến Hàn Vân Phong, nó biết cha mình là ai rồi sao????
Là cô quá sơ xuất rồi sao???
nghĩ lại cũng phải, con trai cô là một thần đồng vi tính cơ mà, chuyện điều tra thông tin một người quả thật rất đơn giản.
Có lẽ cô đã sai khi giấu nó rồi sao, nó cũng là một đứa trẻ con, nó cũng khao khát tình cảm cha con như bao đứa trẻ khác vậy.
Giờ nghĩ lại quả thật là sai rồi, khi cô mất đi người thân , nhìn những đứa trẻ khác có ba mẹ yêu thương còn cô thì không.
Cô đã rất tuyệt vọng, cô khao khát có được một cái ôm ấm áp từ ba.
Tiểu Bảo của cô có phải cũng khao khát như vậy không?
Hồ Tuyết Liên ngồi thẫn thờ lặng lẽ rơi nước mắt.
Cô và Hàn Vân Phong không thể ở bên nhau được nữa, nhưng con trai cô quả thật rất cần một người ba.
một người ba ruột thịt của riêng nó....
Hồ Tuyết Liên gọi điện về nước cho Hồ Hiểu Tử thông báo tình hình hiện tại củ Hồ Vương Bảo .
Hồ Hiểu Tử thấy chị mình chủ động gọi điện thì không khỏi bất an.
Chẳng nhẽ chị đã biết chuyện cậu giở trò với Hàn thị rồi sao????
Mấy năm gần đây chị cậu đã cấm cậu ra tay với Hàn thị.
Chị bảo với cậu rằng chị cậu không còn dính dáng gì tới Hàn gia nữa cho nên không muốn có liên can gì với họ .
Cho dù là kẻ thù cũng không muốn.
Lần này là do Giang Nhạn Sương đã đánh tiểu Bảo cho nên cậu mới ra ray.
Chị cậu khi đó đã nói rằng.
Chuyện Giang Nhạn Sương đánh tiểu Bảo cũng đã bị chính tiểu bảo ra tay trừng trị rồi.
Thêm cả chuyện đã bẽ mặt ở công ty cũng xem như nhận được một bài học thích đáng rồi.
Cho nên chị cậu đã bảo cậu không nhúng tay vào nữa.
Nhưng không nhúng tay thì tay của cậu ngứa ngáy vô cùng.
Cho nên cậu đã đụng chút chút vào đó, cậu chỉ dùng một ngón tay mà thôi. hiiiii
Làm cho Hàn Vân Phong với Giang Nhạn Sương khốn đốn mấy ngày thôi mà...
Chần chừ một lúc, Hồ Hiểu Tử mới ấn nút trả lời.
- chị hai, có chuyện gì tìm em sao.
Hồ Tuyết Liên chỉnh lại giọng nói sao cho tự nhiên nhất, người em trai này của cô rất nhạy bén, chỉ cần cô khóc hay buồn là sẽ nhận ra ngay.
-Phải, tiểu Bảo giấu chị một mình bay về Thanh Thành tìm ba nó rồi. Hồi nãy chị gọi điện cho nó là đang ở sân bay.
- Một mình tiểu Bảo về đây rồi sao??? Vậy giờ nó đang ở đâu ??? Chị đã bắt được nó quay lại chưa?
- Quay lại gì cơ chứ! Nó là đang ở sân bay Thanh Thành.
Hồ Hiểu Tử nghe xong đầy kinh ngạc về đứa cháu trai này của mình, thậy không ngờ thằng nhóc mới có năm tuổi đã có khả năng này.
Cậu đơ cả người, Hồ Tuyết Liên phải gọi hai ba tiếng thì cậu mới hoàn hồn lại.
''Hiểu Tử, nghe chị nói này. Bây giờ chắc rằng nó muốn gặp ba của nó.
Em chỉ cần tìm ra rồi bảo vệ nó mà thôi.
Còn chuyện nó muốn làm gì, em cứ để mặc nó đi.''
Hồ Hiểu Tử nghe tới đây thì không vui.
''Chị hai, chị đã quên trước kia anh ta đã đối xử với chị như thế nào rồi sao?
Chẳng nhẽ bây giờ chị còn muốn cho nó nhận tổ quy tông với cái nhà họ Hàn đó?''