Cô Vợ Thần Bí Của Hàn Tổng

Chương 8




Sau khi lên xe, cô im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ về quá khứ....

Mười năm trước, sau chuyến công tác đó ba cô đã không trở về được nữa....

Năm đó khi cô ở biệt viện ngoại thành, một đám người lạ mặt xông vào đánh bại hết đám vệ sĩ bảo vệ cô.

Chúng nhốt cô lại ở trong nhà chính và phóng hỏa muốn thiêu chết cô....

May mắn thay ở cùng cô còn có thị nữ Tiểu Miêu, người thị nữ này ít người biết đế.

Khi cô bị nhốt, những tên đó phóng hỏa xong liền dời khỏi, lửa lớn ngập trời. Khắp nơi đều là lửa.

Cô gào khóc thảm thiết nhưng chẳng có ai đáp lại cô cả.

Là Tiểu Miêu đã phá cửa sổ xông vào biển lửa cứu cô.

nhưng không ngờ được rằng khi cô vừa bước ra ngoài được thì căn nhà bắt đầu đổ sập. Tiểu Miêu không thoát ra ngoài được.

Giọng nói của Tiểu Miêu khi sắp chết còn văng vẳng bên tai cô.

'' Tiểu thư !!!! Cô phải tiếp tục sống, phải mạnh mẽ lên, nhất định phải báo thù cho Tiểu Miêu !!!''

ẦM.....

căn nhà đổ sụp, cô la hét gọi tên Tiểu Miêu nhưng không có ai hồi đáp cô nữa cả.

Cú sốc này quá lớn với cô, từ đây tính cách của cô cũng dần dần thay đổi.

Hồ Tuyết Liên khóc đến nỗi ngất đi. Khi tỉnh lại vì đói bụng, cô đã đi tìm đồ ăn và bị lạc đường..

Một mình cô lang thang đi trên đường cái, đầu tóc rối xù,quần áo lấm lem rách rưới vì vụ cháy.

Cô đi rất lâu, rất lâu....

Thời tiết đầu đông không đến nỗi quá lạnh nhưng có lẽ là vì cô đã bị bỏ đói mấy ngày nên cô đã kiệt sức ngất đi.

........

Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang trong bệnh viện, cô muốn ngồi dậy nhưng không đủ sức, xung quanh cô cũng chẳng có ai để mà nhờ cậy....

Cô nghe thấy tiếng nói chuyện từ buồng bệnh bên cạnh, cách nhau một tấm rèm,muốn gọi giúp đỡ nhưng khi nghe câu chuyện mà họ nói lại như sét đánh bên tai....

'' Này, bà có thấy cái người quản gia của nhà họ Hồ bị điên rồi không????

Gia chủ đã mất thì còn không nhanh chân mà chạy đi, ở lại chống đỡ nhà họ Hồ thì được gì nào.

Thân thích không phải, người thừa kế cũng không. Ông ta chẳng qua chỉ là một quản gia thôi mà. Vậy mà lại dám tới nhà họ Hàn đòi mạng thay chủ...thậy buồn cười...



Nghĩ đến nhà họ Hồ cũng thật tội, Hồ gia bị mất tích trên biển, đến khi tìm thấy thì thi thể đã không còn nguyên vẹn nữa rồi.

Hồ tiểu thư còn thảm hơn, đang yên đang lành biệt viện bị bốc cháy. Một đứa bé hoạt bát lanh lợi đến thế mà lại bạc mệnh... thật tội nghiệp

Chắc có lẽ vì là chuyện này nên Hồ phu nhân đã tự tử chăng. Cảnh sát đã tìm thấy một đôi giày cao gót cùng chiếc xe của bà ấy nhưng mà vẫn chưa tìm thấy xác.

Bà ấy chắc là đã tuẫn táng theo chồng con luôn rồi, nếu là tôi thì tôi cũng không sống nổi mất......''

Nghe được những gì họ nói, từng lời từng lời một như một con dao sắc bén đang đâm thẳng vào tim cô, từng chút từng chút một khiến trái tim nhỏ bé của cô gái tám tuổi như ngừng đập.

Cô được mọi người nhận xét là một người thông minh, bình tĩnh và có phần trưởng thành trước tuổi

Nhưng cú sốc này quá lớn khiến cô lại ngất đi một lần nữa....

Trong cơn mê man , cô thấy bóng hình của ba đang nhìn cô mỉm cười.

Người của ba toàn là máu, nhưng ánh mắt cưng chiều vẫn nhìn cô không chớp, ba khẽ nói với cô rằng

'' Con gái của ba, ba biết con là một người mạnh mẽ, con phải tiếp tục sống bởi vì chỉ có sống thì con mới làm được những gì mình muốn.

Nhớ kĩ lời ba dặn, dù khó khăn đến đâu thì con phải tiếp tục sống

tiếp tục sống

tiếp tục sống

.....''

Bóng ba cô dần dần mờ xa, cô khóc lóc kêu gào trong tiềm thức gọi ba quay lại

''Ba ơi, ba đừng bỏ rơi con mà. Liên nhi hứa với ba sẽ ngoan, sẽ chăm chỉ học tập.

Ba đừng rời xa liên nhi có được không''

Cô muốn chạy đuổi theo hình bóng của ba, nhưng mà hai chân như rót chì không thể đi nổi một bước...

Cô gọi to một tiếng 'BA' rồi tỉnh lại

Vẫn là buồng bệnh ấy, nhưng bên cạnh cô đã không còn cô độc nữa mà có thêm một người đàn ông trung niên tầm gần bốn mươi tuổi đang nhìn cô hiền từ...

'' Cháu tỉnh rồi à, nhà cháu ở đâu để ta đưa cháu về. Cháu uống chút nước đi''

Người đàn ông đó đưa đến cho cô một ly nước ấm, cô rụt rè nhật lấy nhấp một ngụm.

Thấy cô như vậy người đàn ông lên tiếng



'' Ta tên Hứa Càn Sinh, trên đường đi công tác về ta thấy cháu ngất ở bên đường nên đã đưa cháu vào đây.

Nhà cháu ở đâu, cháu có nhớ số điện thoại của ba mẹ không để ta gọi họ tới.

Chắc giờ họ cũng đang lo lắng cho cháu lắm đấy!!''

Nghe được những lời quan tâm từ người đàn ông này, bất giác cô tủi thân rơi nước mắt nhớ về ba mình cùng lời dặn dò đó.

Phải!

Nhất định cô phải sống!

Cô bé Hồ Tuyết Liên nhíu mày suy nghĩ .Nếu như giờ đây cô về thì sẽ rất nguy hiểm.

Người nhốt cô lại rồi muốn thiêu chết cô khi cô cầu xin hắn tha mạng đã nói rằng cô còn sống thì đại ca của hắn sẽ không thể lên làm lão đại được.

Vậy thì lựa chọn trở về bây giờ quả thật không an toàn.

' Mình phải tìm nơi ở khác , có một thân phận khác mới được'

Cô ngước đôi mắt ngấn lệ lên nói với Hứa Càn Sinh

'' Cháu không còn cha mẹ nữa rồi, cháu không nhớ nhà cháu ở đâu cả.

Chú ơi! Chú giúp cháu với, chú bắt cháu làm gì cũng được, cháu chỉ cần có cơm ăn thôi...''

Hứa Càn Sinh nhìn cô bé tội nghiệp trước mặt, cô nhìn thấy vẻ do dự trong mắt ông nên đã nói thêm

'' Cho dù chú bắt cháu làm trâu làm ngựa thì cháu cũng làm, cầu xin chú giúp cháu có được không?''

Hứa Càn Sinh ôm cô vào lòng rồi nói

'' Được, từ giờ trở đi cháu sẽ là con nuôi của chú.

Chú đặt tên cho cháu là Hứa Hân Hoan có được không'-'

Cô gật đầu đầu đồng ý.

Từ giờ trở đi cô không còn là tiểu thư của Hồ gia nữa, bây giờ cô tên Hứa Hân Hoan, là con nuôi của Hứa càn Sinh

Nhưng cô chỉ tạm thời quên đi thân phận Hồ tiểu thư mà thôi.

Rồi sẽ có một ngày cô sẽ lấy lại nó.

Cô biết chắc rằng con đường cô đi sẽ rất gian khổ.

Cô phải đi, đi thẳng về phía trước không lùi bước.