Tiểu Linh nhận được cuộc gọi của cô thì vội vàng sắp xếp đồ đạc, xong xuôi đâu vào đấy thì mới xuống ...
Nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh nhưng đầy sức sống đang đứng tựa vào cửa của một chiếc xe chiến mặt cúi xuống bấm điện thoại.
Cô mặc một bộ đồ rằn ri nữ đầy cá tính, tóc buộc đuôi ngựa, mắt đeo kính toát lên khí chất bất phàm khiến Tiểu Linh thầm cảm thán trong lòng.
Người bạn này của cô thật là đẹp, nếu cô là một nam nhân thì cũng yêu đến chết đi sống lại mất.
Hứa Hân Hoan thấy Tiểu Linh đứng ở cửa nhìn cô ngây người thì khẽ nhíu mày tiến tới cốc đầu cô.
-Cậu còn đứng đực ở đây làm gì, mau đi thôi, trời cũng không còn sớm nữa đâu.
Hai người phụ nữ cùng ngồi lên xe bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Tiểu Linh nhìn cô đầy lo lắng.
-Hân Hoan à, nhất định phải đi sao???
-Đúng vậy, nhất định phải đi. Nhiệm vụ của cậu là khi tớ không có ở đấy thì thay tớ thỉnh thoảng nhắn tin với Hàn Vân Phong để anh ấy không nghi ngờ.
-Tớ biết rồi mà, cậu không phải lo đâu.
Hai người bọn họ xuất phát từ sáng , trải qua một đêm lái xe không ngừng nghỉ tới tận trưa ngày hôm sau mới tới được địa điểm cần đến.
Tiểu Linh uể oải bước xuống xe, cô chỉ là phụ lái , cả đoạn đường cầm lái được khoảng ba , bốn tiếng gì đó là cùng mà đã cảm thấy mệt rã rời.
Còn Hứa Hân Hoan lái xe cả đoạn đường, thi thoảng nghỉ ngơi có một tí mà nhìn cô không có gì là mệt mỏi làm cho Tiểu Linh phải thốt lên kinh ngạc.
Người bạn này của cô làm bằng sắt, bằng đồng hay sao vậy trời.
Hứa Hân Hoan bước xuống xe, cô vận động nhẹ hít thở bầu không khí trong lành của tự nhiên, cảm giác tươi mát xộc vào khoang mũi làm cả người nhẹ bỗng.
Địa điểm cô đến là làng Hương Thần- một ngôi làng nằm dưới chân núi Vân Vụ quanh năm mây mù bao phủ.
Núi vân Vụ chính là Cấm Địa của bang Hồ Điệp, còn làng Hương Thần này chính là người bảo vệ cho ngọn núi.
Tương truyền rằng tổ tiên của cô đã để lại một số thuộc hạ thân cận thành làng lập ấp ở đây.
Từ đó mới hình thành làng Hương Thần, mọi người trong làng đều biết dùng hương của các loại thảo mộc để phòng kẻ địch.
Thấy bọn họ tới , người trong làng chỉ cười lắc đầu rồi đi báo cho tộc trưởng.
Hứa Hân Hoan biết rằng để sinh tồn ở đây, thi thoảng họ sẽ vẫn cho người lên núi khám phá để đổ lấy một khoản tiền lớn lo mưu sinh.
Điều này cô không trách bọn họ, ai mà chẳng phải sống cơ chứ.
Nhưng điều cô an tâm là chưa có một ai sống sót quay về, chứng tỏ ngọn núi này còn có huyền cơ.
Nhìn cuộc sống sung túc trong làng,Hứa Hân Hoan thầm cảm thán.
Chắc có lẽ ở đây đã có không ít người tới nộp mạng rồi.
Cả con đường được làm bằng đá , nhà cửa thì khang trang , họ có máy phát điện riêng, có không ít xe đắt tiền nằm dọc hai bên đường.
Một người đàn ông tuy đã lớn tuổi, tóc đã ngả màu hoa râm nhưng vẫn rất khỏe khoắn, theo sau ông là chục tên trai tráng trong làng đang cầm súng.
Bọn họ từ từ tiến về phía cô hùng hổ.
Tiểu Linh đứng núp sau lưng cô giật giật áo cô tỏ ý cẩn thận.
Hứa Hân Hoan trấn an cô rồi đi thẳng về phía tộc trưởng.
Một tên trai tráng tai đeo một chiếc khuyên lớn tiến lên trước dùng súng chặn ngang cô.
-Này cô gái, cô đi nhầm đường rồi sao??? Đây là nơi mà hai người không nên đến đâu, hãy mau quay về đi.
Hứa Hân Hoan điềm nhiên tới trước mặt bọn họ, nhìn thẳng vào tộc trưởng lên tiếng..
- Tôi là Hồ Tuyết Liên, con gái của Hồ Nhất Phi.
Cả đám người bọn họ im lặng trong giây lát nhìn nhau rồi bật cười thành tiếng.
Chàng trai khi nãy vừa cười vừa nói, nhưng ánh mắt lại lạnh đi vài phần.
''Cô gái, ăn có thể ăn bậy. Nhưng nói không thể nói bừa.
Năm nào ở đây cũng có một vài cô gái giống như cô vậy, nhưng cô biết kết cục của bọn họ là gì không????
Chắc cô không thể tưởng tượng nổi đâu, thê thảm lắm.
Người dám mạo danh Hồ Gia đều phải chêt.
Nhìn cô còn quá trẻ, chắc chưa trải sự đơi.Chúng tôi châm trước tha cho cô một con đường sống.
Cô cùng bạn cô mau rời khỏi chỗ này đi.''
Hứa Hân Hoan nhíu mày lại, cô lôi từ trong túi quần ra một chai rượu nhỏ bằng bốn ngón tay.
Bọn họ không biết cô muốn làm gì đều đồng loạt cảnh giác chĩa súng vào phía cô.
Cô cười tươi lắc lắc chai rượu trong tay rồi một hơi cạn sạch.
Tiếp theo cô cởi áo của mình ra buộc quấn quanh eo, cô mặc một chiếc áo hai dây màu xanh của lính.
Rồi trực tiếp xoay lưng khoanh tay về phía
- Thế này đã đủ chứng minh thân phận chưa ?????
Bọn họ mắt chữ A miệng chữ O đứng im bất động.
Hình xăm Bỉ ngạn Hồ điệp của cô từ từ hiện lên trước mặt bọn họ.
Tiểu Linh thấy họ nhìn ngây ngốc liền lên tiếng.
-Tộc trưởng, ông đã thấy gì chưa , đây là Bỉ ngạn Hồ điệp đấy, điều này thì ông biết rõ rồi chứ.
Tộc trưởng dụi mắt hai lần rồi bước chân run run tới trước mặt cô cúi đầu cung kính.
- Chủ mẫu, xin người thứ tội.
Thấy tộc trưởng làm thế, đám trai làng cũng quỳ xuống trước mặt cô.
Hứa Hân Hoan đỡ ông dậy , mặc lại áo rồi lên tiếng.
-Chuyện này không trách ông được, ông làm vây rà rất đúng. Rất đáng khen.
Rồi hai người bọn họ vào nhà tổ bàn việc chính.
Căn nhà được trang hoàng lộng lẫy khiến Hứa Hân Hoan phải cảm thán.
-Không ngờ nơi này lại sung túc như vậy.
Tộc trưởng vội đỡ lời cô.
-Chủ mẫu quá khen, những thứ này đều là người tới đây muốn lên núi đã làm giao dịch để lại, còn những chiếc xe hơi ngoài kia cũng là của những người đã bỏ mạng nơi này để lại mà thôi.
-Chủ mẫu muốn lên núi thật sao???? Ở đó quá nguy hiểm , thật sự không lên thì hơn.
Hứa Hân Hoan biết ông đang lo lắng cho mình nhưng lòng cô đã quyết thì không có gì thay đổi đươc.