Bây giờ cô không còn gì trong tay cả,trên người còn mang ơn cứu mạng của người khác, ba mẹ ruột của cô cũng đã mất từ lâu.
Đã thế cô còn nghe loáng thoáng tin đồn rằng cô đã đi theo người tình bỏ mặc hai ba con bọn họ.
Cô trong mắt mọi người trở thành một người đàn bà phụ bạc.
Nhưng vào thời điểm đó cô không bận tâm tới những lời đồn thổi đó làm gì cả. Trong lòng cô đã chết rồi.
Hi vọng sống duy nhất của cô đó chính là Hiểu Tử, cô phải về chăm sóc nó.
Cho nên cô đã quyết định quay về hòn đảo đó cùng con trai phụng dưỡng Ngô Lão xem như là đền ơn cứu mạng.
Hồ Nhất Phi và cô xem như đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.
Về sau cô khi nghe được tin Hồ Nhất Phi thiệt mạng trên biển, cô đã quay lại đất liền một lần nữa để thăm con gái.
Cô sợ rằng Kim Tú Nương đối xử tốt với Tuyết Liên là do muốn lấy lòng Hồ Nhất Phi mà thôi, bây giờ ông ấy đã chết. Sợ Kim Tú Nương sẽ làm điều gì đó không tốt với Tuyết Liên.
Nhưng Bạch Uyển đã phải chịu một đả kích rất lớn, Con gái cô đã chết trong một vụ hỏa hoạn . Còn Kim Tú Nương hình như đã nhảy xuống biển tự tử.
Tin tức này khiến lòng cô đau đớn tột cùng.
Bạch Uyển ăn năn hối hận vì tại sao lần trước lại không dẫn con gái theo cùng chứ....Nếu cô dẫn con gái theo chắc có lẽ bây giờ mọi chuyện đã khác.
Nếu cô không có một đứa con trai làm điểm tựa thì chắc có lẽ cô cũng đã đi theo con gái mất rồi.
Từ đó trở đi cô luôn sống trong sự trầm mặc. Tín cách của cô cũng trở nên lạnh lùng ít nói hơn.
Hứa Hân Hoan nghe Mẹ mình nói vậy dường như đã hiểu ra được vấn đề.
Cô nói với Bạch Uyển rằng có lẽ Kim Tú Nương dựa vào cái thai trong bụng nên đã bắt ba cô cưới bà ta.
Tuy nhiên theo suy đoán của cô thì cái thai đó dựa theo thời gian thì chắc chắn đó là Thẩm Nguyệt Nguyệt - con gái của Kim Tú Nương và Thẩm quân.
Làm giả vờ rằng con gái chết yểu có lẽ vì sợ rằng ba cô sẽ đi làm xét nghiện DNA chăng.
Rất có thể chuyện mẹ bắt gian bọn họ rồi lời đồn mẹ cô đi theo người tình cũng chỉ là một âm mưu của Kim Tú Nương và Thẩm Quân mà thôi.
Chắc chắn rằng bọn họ đã muốn độc chiếm bang Hồ Điệp của cô từ lâu rồi.
Rồi cô lại kể chuyện mình đã biết được chân tướng như thế nào cho Bạch Uyển nghe.
Sau khi mọi chuyện được thông suốt. Bạch Uyển đập bàn giận giữ.
''Thật không ngờ chuyện này từ đầu đến cuối là do con đàn bà độc ác Kim Tú Nương đó.
Mẹ nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ nữa.
Từ trước đến nay mẹ luôn thích sự yên bình nên mới ở lại hòn đảo này sinh sống không tranh với đời.
nhưng bọn họ quả thật rất tàn nhẫn với con.
Nhờ có ông trời phì hộ,thật may mắn, bây giờ con gái của mẹ vẫn còn sống, đã trưởng thành thế này rồi.''
Ngô Hiểu Tử tiến lại ôm hai người
''Mẹ, chị. Chuyện quá khứ không thế nào thay đổi được.
Chuyện chúng ta có thể làm bây giờ là khiến bọn họ phải trả giá đắt cho những chuyện đã làm với gia đình ta.
Con là con trai, là trụ cột trong nhà.
Tại bọn họ mà gia đình ta phải ly biệt bao nhiêu năm nay, con sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn họ.''
Hứa Hân Hoan bỗng nhận ra người em trai này của mình tính tình rất quyết đoán. Giống hệt bố của cô.
Sau này bang Hồ Điệp không cầm cô phải nhọc lòng rồi.
Ba người vui vẻ ngồi vào bàn ăn, Bạch Uyển cùng Hứa Hân Hoan hâm lại thức ăn cho nóng.
Đây có lẽ là bữa ăn ngon nhất, ấm áp nhất mà bọn họ được thưởng thức suốt bao nhiêu năm qua, ba người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Họ dự định sẽ quay trở về Thanh Thành sớm nhất có thể.
Nhưng đây là một đảo biệt lập ,một tháng mới có tàu lớn qua đây một lần để trao đổi hàng hóa nên họ đành phải đợi đến ngày đó.
Ước chừng cũng phải một tuần nữa.
Còn Hứa Hân Hoan trong lòng dự định sẽ giao lại bang Hồ Điệp cho Hiểu Tử.
Nhưng trước đó cần rèn luyện cho chàng thiếu niên này đã.
Sau khi ăn cơm xong, Bạch Uyển nói cần sắp xếp một số việc cho ổn thỏa.
Vì dù sao hai người họ đã ở đây một thời gian rất dài.
Người dân ở đây sống rất đơn thuần, con người sống rất dạt dào tình cảm.
Ngoài bốc thuốc cứu người ra thì một tuần hai buổi Bạch Uyển sẽ dạy đám trẻ trong làng viết chữ.
Bây giờ đi đột ngột như thế bỏ lại mọi việc ngổn ngang quả thật không hay.
Vì thế họ cần tới nhà thôn trưởng bàn chuyện.
Hứa Hân Hoan cũng muốn xem thử cuộc sống mẹ và em trai ở đây thế nào nên tranh phần đi nói chuyện thay mẹ, trước khi đi còn ra hiệu bảo mẹ mình an tâm.
Buổi chiều, ánh nắng vàng ấm áp trải dài trên bờ cát. .
Hai chị em bọn họ đi tới nhà thôn trưởng ở phía bên kia của hòn đảo.
Hiểu Tử khoác vai chị mình líu la líu lo kể chuyện ở trên đảo vô cùng vui vẻ.
Nhưng đột nhiên hai chị em bọn họ cảm thấy lạnh sống lưng như có người đang nhìn mình chằm chằm.
rõ ràng trời còn chưa tối mà họ đã nổi hết da gà, quay đầu lại là biển khơi mênh mông vô tận.
Trên biển có một chiếc thuyền du lịch ở xa tít tắp ngoài khơi, họ cũng chẳng bận tâm mà nghĩ đó chỉ là thuyền du lịch đi ngang qua mà thôi nên hai chị em lại vui vẻ đi tiếp.
Nhưng từ chiếc thuyền du lịch đó, có một người dùng ống nhòm đang nhìn chăm chăm từng bước chân của bọn họ.
Hơi thở lạnh lùng toát ra từ người này khiến mọi người xung quanh đã đông cứng lại thành đá.