Hứa Hân Hoan cổ họng khô nóng, từ từ mở mắt ra.
Một màu trắng xóa của trần nhà khiến cô biết mình đang ở bệnh viện, nhưng cô nhớ là cô đang ở phòng bệnh đặc biệt chăm sóc Hàn Vân Phong cơ mà...
Hứa Hân Hoan ngồi bật dậy, vội vã muốn xuống giường đi tìm Hàn Vân Phong .
Vừa ngồi dậy cô đã thấy hoa mắt chóng mặt.
Một giọng nói ấm áp quen thuộc truyền vào tai cô.
- Hân hoan à,anh ở đây này.
Hứa Hân Hoan quay lại phía sau thì nhìn thấy Hàn Vân Phong đang ngồi tựa ở ghế nắm tay cô nhìn một cách âu yếm khiến cô bất giác đỏ mặt.
Hàn Vân Phong thấy rõ sự e thẹn của cô , nở một nụ cười mãn nguyện rồi ôm cô vào lòng.
''Anh không sao, em thì có sao rồi đó. Tại sao lại để mệt đến mức ngất đi thế . Em có biết anh vừa mới tỉnh lại mà nhìn thấy em như thế , anh đau lòng lắm không.
Từ giờ trở đi hãy để anh chăm sóc cho em được không ? ''
Hứa Hân Hoan ôm anh, cảm nhận hơi thở quen thuộc của anh gật đầu đông ý.
Trạm Tín nghe tin cô nằm viện thì vội vàng chạy tới, anh mở cửa thấy cảnh này thì trong lòng buồn bã.
' Hân Hoan không phải không thích mình mà Có lẽ ngay từ đầu cô ấy đã không thuộc về mình.
Tất cả anh có thể làm là chúc em hạnh phúc mà thôi.'
Cố nặn ra một nụ cười , anh gõ cửa cắt ngang cảm xúc của hai người.
Hàn Vân Phong mặt đen như đít nồi, còn Hứa Hân Hoan đỏ bừng mặt vì xấu hổ cố tỏ ra thật tự nhiên để chào hỏi anh.
Trạm Tín không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
Chú Hai của cô đã được tuyên án tử hình vào một tuần sau. Đồng bọn cũng đã bị tóm gọn.
Hứa Hân Hoan nghe tới đây cũng không biểu hiện quá nhiều cảm xúc , có lẽ kết cục này là thích đáng với ông ta.
Lưu quản gia vội vã tiến vào báo cáo tình hình.
Họ đã tìm được chỗ ở của sát thủ tối hôm qua, đó là một biệt thự sâu trong núi
nhưng tới nơi thì sát thủ đã đem mẹ cô ra uy hiếp nên họ chỉ bao vây bên ngoài không dám làm gì cả.
Tâm trạng Hứa Hân Hoan kích động vô cùng, mẹ cô...mẹ của cô còn sống...
Hứa Hân Hoan vội vã đi theo quản gia tới nơi đó, Hàn Vân Phong thấy cô như vậy thì muốn đi cùng nhưng đã bị cô cản lại.
Trạm tín còn có việc nên đã rời đi.
Đứng trước một tòa biệt thự nguy nga nằm sâu trong núi, chẳng có ai ngờ được nơi này lại có người ở
Hứa Hân Hoan đi đến trước cửa , từ bên trong biệt thự có một người phụ nữ bị trói tay , miện bị dán băng keo nhưng khuôn mặt đã ngấn lệ đi ra
Theo sau là một người đàn ông mặt mày dữ tợn đang chĩa súng vào đầu người phụ nữ đó.
Người đàn ông tháo băng keo ra, một giọng nói quen thuộc.
-Liên nhi à, là con phải không? Con hãy đi đi, đừng lo cho mẹ.Mẹ được nhìn thấy con trưởng thành thế này là đã mãn nguyện lắm rồi.Mẹ sống đến tận bây giờ chỉ mong có ngày này thôi
Giọng nói này, khuôn mặt này ,..đúng là mẹ của cô rồi.
Những tưởng không bao giờ được gặp lại mẹ nữa, nhưng ông trời quả nhiên thương xót cho cô. Đã cho cô gặp lại mẹ mình.
Giọng nói người đàn ông giận dữ vang lên.
-Hôm nay các người đều phải chết ở đây để đền mạng cho Lão Đại của ta.
Dứt lời hắn liền dơ súng lên nhắm vào người cô định ra tay.
Hứa Hân Hoan không hề lo sợ bởi vì cô đã bố trí vài ba tên bắn tỉa xung quanh đây.
Chỉ cần hắn thò đầu ra khỏi cửa là coi ngư xong..
Hứa Hân Hoan ra vẻ lo sợ dơ hai tay ôm đầu đồng thời lùi lại phía sau .
Cô lùi một bước , tên sát thủ lại tiến một bước. đến khi hắn vừa thò đầu ra khỏi cửa thì một tiếng súng đã vang lên kết thúc cuộc đời của hắn.
Kim Tú Nương - mẹ của cô ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ lên tiếng.
-Liên nhi à, là con đúng không? Lại đây cho mẹ ôm một cái được không con.
Cô chạy lại ôm mẹ mình , từng giọt nước mắt hạnh phúc rơi lã chã trên khuôn mặt.
Hứa Hân Hoan sắp xếp cho mẹ mình ở biệt viện của Hồ gia. Thời gian này ngoài chăm sóc cho Hàn Vân Phong ra thì cô sẽ cùng mẹ mình bồi đắp tình cảm.
Thì ra năm đó mẹ cô là bị Chú Hai bắt giữ . Nghe mẹ cô kể rằng Chú Hai đã hứa là chỉ cần bà ấy nghe lời ở cạnh ông ta thì sẽ không làm gì tổn hại tới cô.
Chính vì thế mà Kim Tú Nương đã đồng ý yêu cầu này.
ông ta đã ngụy tạo chứng cứ tự sát cho bà ấy để che mắt người đời.Cũng từ đó mà bà ấy bị giam cầm trong biệt thự suốt bao nhiêu năm nay.
Một tháng sau...
Hàn Vân Phong xuất viện trở về ở trong biệt thự, còn Hứa Hân Hoan lại không muốn xa mẹ nên hai người cùng trở về biệt thự của Hàn Vân Phong.
Kim Tú Nương cùng cô hôm nay đã nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn chào đón anh trở về.
Trong bữa cơm, bà ấy luôn miệng khen ngợi Hàn Vân Phong khiến cô đỏ cả mắt. Cô tự nhủ không biết ai mới là con ruột của bà đây.
Ăn cơm xong, Kim Tú Nương muốn trở về biệt thự của Hồ gia nên Hứa Hân Hoan đã lái xe trở mẹ về.
Trên đường đi, Kim Tú Nương luôn nhắc lại những chuyện hồi nhỏ của cô , rồi muốn cô đêm nay ở với mình.
Hứa Hân Hoan không muốn làm mẹ buồn nên đã vui vẻ đồng ý gọi điện cho Hàn Vân Phong báo tối nay không về.
Những tưởng tối nay sẽ được cùng cô tận hưởng hạnh phúc sau bao ngày dưỡng bệnh nhưng kết quả lại khiến anh thất vọng.
Hứa Hân Hoan gọi điện xong thì vui vẻ lái xe, đi được nửa đường thì có xe chặn ở phía trước nên đành phải dừng lại.
Hình như là một vụ tai nạn, Kim Tú Nương đưa cô chai nước suối trong thời gian chờ đợi thông đường.
Nhưng sau khi uống nước xong,cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ, cô nhìn thấy nụ cười độc ác của meh mình, thoáng ngây người rồi ngất đi