Hứa Hân Hoan vẫn điềm nhiên như cũ, cô đưa tay chống cằm tỏ vẻ ngây thơ nhìn Chú Hai.
-Chú sẽ không giết tôi đâu, nếu chú muốn giết tôi thì đã giết từ lâu rồi chứ không đợi đến bây giờ. Bởi vì tôi biết trên người tôi có thứ mà chú đang tìm kiếm.
Chú Hai vỗ tay cười gian xảo.
- Đúng , trên người ngươi quả thật có thứ mà ta cần. Mau nói đi. Ruốt cuộc Cấm Địa ở đâu?
Được biết rằng bang Hồ Điệp xuất phát là một bang đạo mộ lớn nhất mọi thời đại đã tồn tại hàng ngàn năm lịch sử. Từ Đông sang Tây, trên khắp mọi miền thế giới đều có người của họ.
Đồ vật họ trộm được có rất nhiều kì trân dị bảo của vua chúa các vương triều trước để lại. Ngoài vàng bạc châu báu ra còn có các cuốn sách quý về y thuật, võ thuật , binh pháp,...
Một số được bán đi cho các nhà sưu tầm đồ cổ. Một số được giữ lại để cho con cháu đời sau thừa hưởng.
Điều đặc biệt của Cấm Địa còn là cách liên lạc và ra lệnh với những thế lực ngầm trên toàn thế giới.
Những thế lực ngầm này là do sau khi bang Hồ Điệp được cải tổ đã giữ lại phòng vạn nhất.
Tương truyền rằng người sở hữu được Cấm Địa thì như có cả thế giới trong tay.
Chính vì thế mà Chú Hai luôn khao khát có được nó.
Chú Hai ra lệnh cho thuộc hạ bắt giữ cô.
Hứa Hân Hoan đứng dậy tỏ vẻ không vui, ông ta muốn giam cầm cô sao.
- Ngươi không thể giết ra, nhưng ta thì có thể giết ngươi. Muốn bắt ta sao, không thể nào !!!
Lời vừa dứt , Hứa Hân Hoan liền đứng dậy giao đấu với đám thuộc hạ của Chú Hai.
Cô dùng thân thể nhỏ bé mà linh hoạt,luồn lách tránh các đòn tấn công đồng thời đánh trả khiến đối phương không kịp trở tay.
Một tên, hai tên, ba tên,....đã bị cô hạ gục.
Khi đánh bại được tầm hai , ba mươi tên thì Hứa Hân Hoan đã thấm mệt, cô nhìn đám vệ sĩ không cam lòng mà chửi thầm.
'Chết tiệt! sao lại nhiều thế này chứ ! thể lực của mình có thể đấu tối đa một tiếng nữa thôi. Không được, mình phải nghĩ cách.'
Hứa Hân Hoan luôn hiểu đạo lý bắt giặc phải bắt tên cầm đầu, cho nên cô đổi mục tiêu quay sang tấn công Chú Hai.
Hứa Hân Hoan dùng dao găm phi về phía của Chú Hai đồng thời vừa phá vòng vây, vừa chạy về hướng đó.
Khi đã đột phá vòng vây thành công, Hứa Hân Hoan chạy tới muốn khống chế Chú Hai nhưng thật không ngờ ông ta lại trực tiếp đứng dậy từ xe lăn rút súng ra trực tiếp bắn vào cô.
Hành động này của ông ta làm cô khá ngạc nhiên, thật không ngờ ông ta lại giả què suốt bao nhiêu năm nay.
Thật may mắn cho cô trong khi ông ta bắn súng đột ngột có một viên đạn từ trong không trung lao tới bắn thẳng vào cánh tay đang cầm súng của ông ta.
Làm cho viên đạn đi lệch hướng.
Nhưng viên đạn vẫn sượt qua cánh tay phải của cô làm thành một vết cắt.
Trên bầu trời đen bỗng xuất hiện một luồng sáng, kèm theo đó là tiếng động cơ của trực thăng
Tiếng máy bay trực thăng ngày càng gần rồi chiếc trực thăng đó xuất hiện cùng với một bóng dáng quen thuộc ở ngay cửa.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, hai mắt Hứa Hân Hoan bỗng nhòe đi , trong lòng cô dâng lên một cảm xúc không rõ.
Là anh ấy, thật sự là anh ấy. Anh ấy đã tỉnh lại rồi sao.???
Chiếc trực thăng dừng lại giữa không chung cách mặt đất khoảng tầm ba mét, Hàn Vân Phong từ trên trực thăng nhảy xuống ngay trước mặt cô.
Anh tiến lại gần, lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi của cô mà nói
- Có đau không ? Đừng sợ ! Có anh ở đây rồi.
Hứa Hân Hoan sờ lên mặt anh, cảm nhận được độ ấm của anh , cô mỉm cười lắc đầu.
Chú Hai ôm cánh tay bị thương của mình tức tối ra lệnh cho thuộc hạ ra tay.
Ai giết được Hàn Vân Phong sẽ được thưởng năm mươi tỷ.
Đây là một số tiền khổng lồ , là một sự hấp dẫn vô cùng lớn đối với dân liều mạng .
Vì thế nên vài ba chục tên thuộc hạ nhanh chóng vây quan bọn họ mặt đằng đằng sát khí ra ray.
Có Hàn Vân Phong ở đây, Hứa Hân Hoan không còn lo gì cả , cô cùng anh xử lý nốt đám thuộc hạ ở đây.
Hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, chưa đầy mười lăm phút đã xử gọn bọn chúng.
Bây giờ chỉ còn lại hai người họ và Chú Hai.
Chú Hai hoảng hốt kêu người tới tiếp ứng nhưng đáp lại chỉ là tiếng còi xe cảnh sát từ phía xa cùng với những tiếng bước chân dồn dập.
Một đám người tiến tới bao vây ông ta lại, cô nhận ra đám người này có cả người của cô đồng thời cũng có cả người của Long Bang.
Hứa Hân Hoan khá ngạc nhiên vì tại sao người của cô lại biết mà đến. Đang định quay sang hỏi Hàn Vân Phong thì một giọng nói quen thuộc từ đằng xa vọng lại.
- Tiểu thư....Người có sao không ???.
Hứa Hân Hoan nhìn hướng giọng nói phát ra thấy hai bóng người quen thuộc là Lưu quản gia và Bùi quản gia đang chạy về hướng này.
Theo sau họ là rất nhiều cảnh sát, dẫn đầu là Trạm Tín với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
- Người đẹp ơi, cô không làm sao đó chứ !
Trạm Tín chạy đến trước mặt cô vừa nói vừa muốn kiểm tra một lượt xem cô có làm sao không thì đã bị Hàn Vân Phong ôm cô lại trực tiếp ngăn cản hành động này.
Mặt của Trạm Tín liền xụ xuống đen xì lại còn Hứa Hân Hoan thì lại đỏ bừng mặt trong vòng tay của Hàn Vân Phong.
Thật là mất mặt chết đi được !
Hứa Hân Hoan dùng tay đẩy Hàn Vân Phong ra nhưng bàn tay cô lại cảm nhận được một cái gì đó hơi ẩm ướt cùng mùi máu tanh thoang thoảng.
Cô nhìn lòng bàn tay mình, là một màu máu đỏ tươi khiến cô vô cùng hốt hoảng.