Hứa Hân Hoan trong đầu lóe ra một ý tưởng.
'' Tôi nhận thấy bản hợp đồng lần trước chưa được cụ thể, tôi với anh bàn lại các điều khoản được không .
Anh cũng nhìn thấy sự việc lần này đó, nếu tình hình này vẫn còn tồn tại thì tôi và anh đều không có lợi ''
Hợp đồng lần trước là anh sai Chu Thuần soạn thảo, anh đã lướt sơ qua một lượt thấy cũng ổn.
Nhưng sự việc lần này quả thật là sơ sót của bản hợp đồng gây ra.
Lời nói của cô như rót mật vào tai khiến anh bất giác nghe theo.
Hàn Vân Phong chở Hứa Hân Hoan quay về biệt thự. Hai người ngồi đối diện nhau như đang tham dự một cuộc đàm phán quan trọng.
Hàn Vân Phong ngồi bắt chéo chân để lên mặt bàn, anh mặc một bộ vest đen được đặt may thủ công càng tôn thêm vẻ cao ngạo, quyền lực của anh.
Hứa Hân Hoan cũng không kém phần, cô mặc một bộ đồ công sở hàng chợ rẻ tiền nhưng tư thế cô ngồi lại vô cùng trang nhã, đậm chất của một người lãnh đạo mà nhìn anh.
Hai người kẻ tám lạng người nửa cân, một chút cũng không nhường nhau.
Anh ra một chiêu cô phá một chiêu, chẳng mấy chốc cả căn phòng đã nồng nặc mùi thuốc súng.
¹111
Đến tận mười hai giờ đêm hai người mới đạt được thỏa thuận thống nhất.
phụ lục hợp đồng đại khái đó là khi hai bên tham gia tiệc tùng sự kiện nếu cần thiết thì có thể dẫn đối phương theo.
Có thể có tình nhân bên ngoài nhưng không được công khai lộ liễu trước mặt mọi người.
Gặp chuyện gì thì cũng phải nói với đối phương một tiếng.
Hôm nay cô tăng ca đã khá mệt, về nhà lại phải đấu trí với cái tên Hàn Vân Phong khiến cô vừa về phòng đã ngủ thiếp đi.
Vừa sáng dậy đã có người gõ cửa khiến cô vô cùng bực bội.
Cô còn đang ngái ngủ vỗ vỗ mặt bước ra.
Một cô gái xinh đẹp, thân hình nóng bỏng vòng nào ra vòng nấy đang đứng trước mặt cô. Cô ta mặc một chiếc váy ngắn tôn lên đôi chân dài mê hoặc đàn ông.
Nhưng trời đã vào đông mà cô ta còn ăn hặc hở hang như như thế không bị gió lạnh lùa chết à ?
Trong lúc cô đang đánh giá cô ta thì cô ta cũng đang đánh giá cô từ trên xuống dưới, từ phải qua trái không sót một điểm nào. Ánh mắt cô ta không có tí hào cảm nào,còn có một tia khinh bỉ.
Hứa Hân Hoan không thích người khác nhìn mình như thế, cô còn ghét là đằng khác . Khi còn ở bang Hồ Điệp, những người nhìn cô như thế đều mồ xanh cỏ cả rồi.
Hôm nay Hứa Hân Hoan mặc một bộ đồ ngủ bằng nhung có tạo hình một con thỏ hồng ngộ nghĩnh.
Khuôn mặt cô thì chẳng khi nào thay đổi cả, mắt đã được cô làm thành một mí kèm theo đôi kính cận thật to. Mũi thì được cô làm to ra , mặt được dùng một loại nước chuyên dùng để tô lên nên hơi vàng .
Hình tượng này đã được cô 'gìn giữ ' suốt bao nhiêu năm qua. Đây là chiêu phòng Hứa Lưu Ly hiệu quả nhất, tránh bị cô ta suốt ngày so nhan sắc.
Tống Đa Đa - thư kí của Hàn Vân Phong trong lòng cười lạnh.
Người phụ nữ như thế này mà cũng xứng làm Hàn thiếu phu nhân sao, có đi xách dép cho cô ta cũng không bằng.
Chả trách bị Hàn tổng đuổi khỏi biệt thự, cho ở nơi tồi tàn này.
Tống Đa Đa đưa một túi đồ đến trước mặt Hứa Hân Hoan nói
'' Đây là đồ Hàn tổng của tôi bảo tôi chọn cho cô, tối hôm nay có tiệc nên cô mặc vào đi tới đó nhé.''
Dứt lời . Tống Đa Đa xoay người rời đi. Không thèm chào hỏi cô lấy một câu.
Hứa Hân Hoan cầm đồ lên đi vào phòng đóng cửa lại. Cái gì mà ' Hàn tổng của tôi' cô ta nghĩ cô để ý đến cái tên mặt than Hàn Vân Phong đó à. Thật quá lố bịch đi.
Hứa Hân Hoan để đồ trên bàn tiếp tục đi ngủ.
Vừa chìm vào mộng đẹp thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên , khiến cô cực kì khó chịu.
Người gọi điện là quản gia Lưu, thông thường không có việc gì gấp sẽ không gọi điện cho cô. Chẳng lẽ có việc gì rồi sao.???
Hứa Hân Hoan ấn nút nghe máy, Lưu quản gia giọng đầy tự trách nói với cô Đại Cao đã trốn thoát rồi.
Hứa Hân Hoan đập bàn, lớn tiếng nói.
'' Tìm... cho dù có lật tung cả cái Thanh Thành này cũng phải tìm ra hắn cho tôi.
Hắn không thể một mình chạy thoát được, đi điều tra nội gián đã thả hắn rồi báo cáo lại cho tôi.
Tôi không tin không tìm ra hắn ''
Một buổi sáng mùa đông nằm trong chăn mơ đẹp cứ vậy mà biến mất, cô đứng dậy chải chút vào bản thân. Ăn sáng nhẹ rồi bắt đầu tìm manh mối.
Bận rộn cả ngày trời cũng tìm ra kha khá thông tin có ích, cô nói lại cho quản gia Lưu cứ theo hướng cô tìm mà điều tra.
Hứa Hân Hoan nằm dài lên giường mệt mỏi, cô liếc nhìn đồng hồ.
Tiêu rồi, đã 5 giờ chiều. Hôm nay cô phải đi dự tiệc với hắn, hình như là sáu giờ thì phải.
Hứa Hân Hoan mệt mỏi không muốn đi, cô nằm nghỉ ngơi thêm lúc nữa rồi mới quyết định đi xem thử đây có phải là Hồng môn yến hay không.
Cô ngồi bật dậy, đi tắm rồi thay đồ. Trong lòng thầm nhủ
' cái tên Hàn Vân Phong thật đáng ghét, làm mất thời gian nghỉ ngơi quý báu của ta. Hôm nay ta phải làm ngươi bẽ mặt mới được '