Cô Vợ Thần Bí Của Hàn Tổng

Chương 127




Từ đằng xa có tiếng còi xe cảnh sát kêu lên dồn dập.

Giang Nhạn Sương nhìn về hướng phát ra âm thanh, cô ta nhận thấy có khoảng bốn, năm chiếc xe cảnh sát đang tiến về hướng này.

Biểu cảm của cô ta vô cùng tức giận.cô ta nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

''Hàn Vân Phong, anh không giữ lời. Vậy thì hôm nay tất cả các người đều phải chết.

các ngươi có biết đây là gì không ??-

Quả bom nay tuy nhỏ, nhưng bức xạ của nó cực kì lớn,

Cảm biến của nó chỉ cần cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ thì sẽ lập tức phát nổ, các người ở đây đừng hòng sống sót.''

Giang Nhạn Sương nhét quả bom vào người Dương Á Liên rồi từ trong túi rút ra một chiếc điều khiển dự định cho bọn họ với đám cảnh sát kia cùng đồng quy vu tận.

Đột nhiên một giọng nói trong trẻo non nớt cắt ngang ý nghĩ của cô ta.

- Mụ phù thủy kia, thả mẹ của tôi ra.

Một cậu nhóc đang đứng trên nóc xe cảnh, tay cầm loa phóng thanh đó chính là Hồ Vương Bảo .

Hồ Tuyết Liên nhìn thấy con trai mình tới thì lo lắng vô cùng. Cô hét lên trong lo sợ.

- Tiểu Bảo, con đừng tới đây, nguy hiểm lắm.

Bỏ ngoài tai lời nói của Hồ Tuyết Liên, khi chiếc xe cảnh sát dừng lại, cậu liền lập tức nhảy xuống chạy về phía cô.

Rất may đã được Hàn Vân Phong cản lại.

Hồ Vương Bảo khuôn mặt giận giữ, nhìn chằm chằm Hàn Vân Phong.

- Chú thả tôi ra, tôi phải đi cứu mẹ của tôi. Chú không yêu thương mẹ tôi thì cũng đừng cản tôi đi cứu mẹ.



Dương Á Liên hoảng sợ nhìn quả bom trên người mình rồi lại nhìn cậu nhóc trước mặt mà đôi mắt ngấn lệ.

Cậu bé này rất giống , rất giống Hàn Vân Phong hồi nhỏ.

Rồi bà ta lại quay sang nhìn Hồ Tuyết Liên với vẻ mặt đầy lo lắng.

Ba ta cũng làm mẹ, bà ta hiểu đây là tình mẫu tử mà khắp thế gian không có một tình cảm nào thiêng liêng như vậy.

Đây có lẽ là con của Hàn Vân Phong và cô ấy.

Là cháu trai bảo bối mà bà hằng mong ước bao lâu nay.

Không ngờ nó đã lớn , đã trưởng thành như vậy rồi.

Vậy mà bà suốt bao nhiêu năm nay không hề hay biết, bà cảm thấy thật có lỗi, cuộc đời này chưa bao giờ bà cảm thấy có lỗi và ân hận tới vậy.

Đứa con dâu mà bà luôn ghét bỏ không ngờ lại là vàng trong bùn, được người người yêu mến, đã thế còn có một đứa con trai với Vân Phong của bà nữa chứ.

Thằng bé rất kháu khỉnh, rất giống Vân Phong ngày nhỏ.

Dương Á Liên cười tươi hạnh phúc, nhưng nụ cười của bà dần dần biến mất, thay vào đó là sự hối hận.

Bà hối hận vì đã luôn ghét bỏ cô mà đi tin tưởng một người nham hiểm như Giang Nhạn Sương .

Không được, bà là một người mẹ, bà không thể để con trai mình khổ sở được.

trong đầu Dương Á Liên lóe lên một suy nghĩ, bà ta nhanh chóng giật điều khiển từ trong tay của Giang Nhạn Sương rồi hét lên.

- Hân Hoan , Vân Phong, các con mau chạy đi, đừng để ý tới mẹ....Đây là việc cuối cùng mẹ có thể làm vì các con. Hân Hoan à , xin con hãy tha lỗi cho mẹ.

Giang Nhạn Sương hung hăng đá mạnh vào người Dương Á Liên khiến bà ta phụt máu.

bà ta biết có lẽ đây là việc cuối cùng bà có thể làm cho họ nên sống chết không buông, vẫn cố tình giữ chặt lấy quả bom và chiếc điều khiển



Nhưng sức lực của bà ta không đủ, đã bị Giang Nhạn Sương lấy lại đồ.

Ở phía bên này Hồ Vương Bảo nhân lúc Hàn Vân Phong nới lỏng tay đã chạy thẳng tới chỗ mẹ mình.

Hồ Tuyết Liên chỉ còn cách chạy tới chỗ con trai ôm chặt cậu bé vào lòng che chở cho cậu.

Cô sợ rằng lần này lành ít giữ nhiều, cô chỉ có thể dùng hết sức bảo vệ cho con trai bảo bối của mình mà thôi.

Giang Nhạn Sương vừa cầm được đồ trong tay , muốn ném về phía bọn họ nhưng không ngờ Hàn Vân Phong đã vụt tới đứng trước mặt cô.

Không do dự, anh liền đá một cước khiến cô ta lùi lại sau mấy mét, rơi thẳng xuống vách đá.

Nhưng thật không ngờ Giang Nhạn Sương dù đã bị đá bay xuống vách đá vẫn cố dùng chút sức lực cuối cùng ném quả bom về phía bọn họ.

Rất may là quả bom không tới nơi, nó nổ ngay bên vách đá khiến mặt đất rung chuyển một trận , từng tảng đá lớn bắt đầu nứt ra sụt lún rơi ầm ầm xuống biển.

Hàn Vân Phong vì đứng quá gần nên cũng bị rơi theo,Dương Á Liên nhìn thấy con trai rơi xuống vách đá thì cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng gào thét.

- Vân Phong, đừng mà, cứu... xin hãy cứu nó.

Hồ Tuyết Liên đang ôm Hồ Vương Bảo trong lòng, ngoảnh đầu lại không nhìn thấy anh đâu nữa , trong lòng cô hốt hoảng vô cùng.

Cô vội vã chạy tới bên bờ vách đá, nhìn thấy anh đang treo leo bám vào một mỏm đá chỉ bằng một tay.

Nhưng dường như Hàn Vân Phong đã quá sức chịu đựng, anh mỉm cười nhìn người phụ nữ trước mặt.

Người phụ nữ mà anh yêu suốt đời, cố gắng nói những lời cuối cùng với cô.

-Tuyết Liên à, anh yêu em. ...Tình yêu của anh dành cho em không bao giờ thay đổi. Em hãy tha thứ cho anh nhé. Xin lỗi em...

Những ngón tay của anh cuối cùng của Hàn Vân Phong cũng không chịu nổi sức nặng của cả cơ thể.

Chúng tê dại mất cảm giác rồi buông thõng ra...