"Mẹ. Con không lấy anh ta đâu, cho dù có tiền thì sao chứ . Lấy một thằng què thì con thà chết còn hơn. hic.hic..."
Lời nói đầy vẻ thê lương được thốt ra khiến người ta nghe mà não lòng.
Hứa Lưu Ly một đại mĩ nứ Thanh Thành đang ôm chặt mẹ mình- Trần Hồng Tuyết mà thủ thỉ. Thì ra ba mẹ cô ta đã đồng ý gả cô ta cho gia đình Hàn gia. Nói đến Hàn gia thì ai mà không biết là một hào gia đứng đầu Thanh Thành cũng như là cả nước cơ chứ.
Ban đầu cô ta rất háo hức đồng ý mối hôn sự này, nhưng khi gặp mặt lại là một người tàn phế thì cô ta đã lập tức phủ nhận mối hôn sự này.
Mẹ Hứa Lưu Ly sau khi nghe con gái diệu kể thì tức đến nỗi đập ngay cái chén trước mặt khiến người hầu trong phòng bếp sợ tái mặt nhưng không dám ra dọn. Bà trấn an con gái đang trong lòng
"Mẹ sẽ nói với ba con hủy bỏ mối hôn sự này.
Con gái mẹ như hoa như ngọc thế này , những phú nhị đại đang còn xếp hàng dài từ Đông thành tới Tây thành chỉ để gặp mặt con thì há tại sao phải lấy hắn ta cơ chứ ! "
Nghe được lời an ủi của mẹ cô lập tức ngừng khóc , ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.
"Có gả thì cũng là cái con nhãi Hứa Hân Hoan kia kìa. Nhà ta nuôi nó mười năm thì bây giờ nó cũng phải đến lúc báo đáp chứ !"
Nghe đến đây hai mắt Trần Hồng Tuyết bỗng sáng lên như là đã ngộ ra được điều gì đó. Bà ta sai người hầu dọn dẹp còn căn dặn nấu một bữa tối thịnh soạn rồi hai mẹ con lại bày mưu tính kế chuyện gì đó.
.................
Buổi tối khi Hứa Càn Sinh trở về ,mặt ông lộ rõ vẻ buồn rầu chuẩn bị tâm lý bị vợ nói một trận. Nhưng không ngờ hôm nay Trần Hồng Tuyết cùng con gái chưng ra vẻ mặt tươi cười ra đón ông khiến ông cười không khép được miệng. Hứa Càn Sinh những tưởng rằng cô con gái thấu hiểu đạo lý nên đã đồng ý mối hôn sự này.
Trần Hồng Tuyết tươi cười ngồi cạnh ông, bà đưa ly rượu vang thơm lừng đỏ lóng lánh đến trước mặt ông , ân cần gắp đồ ăn cho ông.
Khi Hứa Càn Sinh uống đã được hai, ba ly thì bà mới lên tiếng mở lời.
'' Càn Sinh à, ông thấy đấy tôi chỉ có duy nhất một đứa con gái ruột là Lưu Ly thôi. Nó đâu phải là một người làm chúng ta phải mất mặt bao giờ đâu.Nó là Đệ Nhất Mỹ Nữ ở Thanh Thành này, tài sắc vẹn toàn mà bây giờ phải gả cho một kẻ tàn phế thì cuộc đời của nó sẽ như bông hoa mới nở mà đã bị tàn phai mất.''
Đôi đũa trong tay Hứa Càn Sinh lập tức khựng lại, ông nhìn Trần Hồng Tuyết rồi thở dài.
''Bà cũng biết rồi đấy, bây giờ nhà ta làm gì đủ tiền để đền cho người ta đâu.Nhà họ Hàn đã cho gia đình ta cọng rơm cứu mạng mà ta thả đi thì gia đình nay sẽ đi đâu về đâu bây giờ???''
Nghe đến đây Trần Hồng Tuyết lập tức đập bàn nói
''Còn không phải tại ông cả sao? Chuyện này để tôi quyết. Nhà ta đâu phải có mình Lưu Ly đâu, còn một Hứa Hân Hoan kia kìa....
Muốn gả thì cũng là Hứa Hân Hoan gả, nhà ta đã cứu nó, nuôi ăn nuôi học cho nó mười năm trời thì bây giờ nó cũng phải báo đáp đi chứ!!!"
Đến đây Hứa Lưu Ly đang im lặng lập tức quỳ xuống mà khóc lóc thảm thiết
''Ba à, con mới là con gái ruột của ba mà!!! Ba nỡ để con lấy một kẻ tàn phế như vậy sao??? Ba biết con là người trọng thể diện mà, nếu phải lấy thì con thà chết còn hơn.''
Nói xong cô ta lấy ngay cái dĩa cắt thịt trên bàn ăn định cắt cổ tay tự sát.
Hứa Càn Sinh vàng mắt nhanh tay ngăn cản con gái
Thấy thế cô liền nói
''Ba đồng ý với lời mẹ nói đi mà....Nếu không con sẽ chết tại đây.''
Lúc này Hứa Hân Hoan bước vào, không biết cô đã nghe được bao nhiêu mà sau khi bước vào cô đã nói.
''Ba à! chuyện này cứ để con đi gả thay là được. Ba đã bao bọc con suốt mười năm qua thì cũng đã đến lúc con báo đáp ba rồi!''
Nghe đến đây cả ba người lập tức ngớ người ra, hai vành mắt Hứa Càn Sinh đã đỏ hoe. Còn hai mẹ con Trần Hồng Tuyết lại đang mừng thầm.
Hứa Càn Sinh không tin vào tai mình , lập tức hỏi lại.
''Con thật sự đồng ý sao?????''
''Phải ! Con đồng ý gả thay. Con không ăn cơm đâu. Con về thay đồ rồi đi trực luôn đây.''
Cô vừa đi lên lầu vừa nói, không ai biết cô đang vui hay buồn. Cô cúi mặt đi , đôi mắt lóe vẻ vui mừng cùng thù hận.
Hứa Lưu Ly lắc tay ba mình.
''ba à, Hân Hoan cũng đã đồng ý rồi mà!!!. Ba chiều theo ý em ấy đi!!!
Hứa Càn Sinh bất lực đành gật đầu.