Cô Vợ Thần Bí Của Đại Boss

Chương 41





Tôi hốt hoảng bỏ trốn, về tới phòng mới thầm mắng mình chuyện bé xé ra to.

Chỉ là nhìn lén thôi, tôi cũng chưa làm gì sai, đâu cần thập thò sợ hãi như thế.

Chắc do ánh mắt hắn sâu hoắm, chẳng khác gì hố đen nuốt trửng mọi thứ, mới khiến tôi nảy sinh cảm giác như bị hổ rình mồi.

Tự an ủi bản thân như thế, tôi bình tĩnh trở lại, không nghĩ linh tinh nữa.

Nào ngờ ngay sáng hôm sau, tôi đang đi dạo tập thể dục buổi sáng thì lại gặp đối phương.
Lần này mặt chạm mặt, tôi cũng không tiện bỏ chạy, đành tuỳ tiện hành lễ chào một cái cho có lệ.

Ai ngờ người nọ không chào lại, còn hỏi tôi: "Ngươi tên gì?"
Tôi miệng cười mà lòng chẳng cười nổi: "Các hạ còn chưa cho ta hay quý danh của mình lại đã đi hỏi tên người khác, dường như cũng không phải phép lắm."
Đối phương hơi giật mình, ngượng ngùng đáp: "Xin lỗi, do ta thất lễ.

Tên ta là Lương Ân, còn ngươi...?"
"Hồ Huyên." Dẫu sao tôi cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, không cần dùng tên giả làm gì.

"Hồ Huyên..." Lương Ân lẩm bẩm, nhỏ giọng đáp, "Tên nghe êm tai thật."
Tôi không biết hắn nghĩ gì trong đầu, chỉ gật đầu qua loa: "Nếu không còn việc gì nữa thì ta xin phép đi trước."
Đã nói đến nước này rồi, cho dù có là kẻ ngốc cũng phải biết tôi không có ý muốn kéo dài cuộc đối thoại.


Lương Ân trông không giống kẻ ngốc, nhưng hành xử của hắn thì thua cả kẻ ngốc.
Chân tôi chưa kịp bước, hắn đã vội chặn lại: "Có thể gặp nhau là duyên, không biết Huyên có muốn cùng ta nói chuyện một chốc không?"
"Cái này..." Tôi mím môi, "Không phải ta bất lịch sự, nhưng hai ta không thân không quen, nên nói chuyện gì đây?"
Lương Ân xoa chuôi kiếm: "Coi như luận đạo làm quen, giao hữu công pháp thôi."
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn đến mức mặt hắn đỏ lên.
Cho dù chỉ giả vờ thì tôi vẫn chưa quên mình đang đóng vai đệ tử Âm Dương tông.

Mà Âm Dương tông tu luyện công pháp gì, không cần nói ai cũng đều hiểu.
Nhìn vẻ mặt ngu ngơ của hắn, tôi bất đắc dĩ thở dài: "Lương đạo hữu, ta là người Âm Dương tông."
"Ta biết ngươi là người của Âm Dương..." Nói đến đây, Lương Ân dường như hiểu ra, mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ.
Hắn rối rít xua tay: "Ta...!ý ta không phải giao hữu kiểu đó...!Ta không có ý mạo phạm..."
Không hiểu sao nhìn hắn luống cuống thế này, tôi lại hơi buồn cười.
Chắc vì người nọ cũng xêm xêm độ tuổi Man Di nhà tôi nhưng lại ngây thơ hơn nhiều, nói vài câu cả mặt đã đỏ hồng rồi.

"...!Thật ra nguyên dương của ta chưa mất, nếu ngươi muốn thì ta cho ngươi cũng được."
Thôi được rồi, tôi không còn cảm thấy hắn ngây thơ nữa.
Lần đầu làm quen không thành, liên tiếp trong ngày lẫn mấy ngày sau đó Lương Ân đều cố tìm tôi để lôi kéo kết bạn.

Tôi từ chối mãi cũng phiền, cứ mặc hắn muốn ra sao thì ra vậy.

Dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, đợi đến khi tôi xong nhiệm vụ hoặc hắn trở về Thanh Sơn phái thì lại thành người dưng thôi.


Không hiểu vì lý do gì mỗi lần Lương Ân gặp tôi đều rất hồi hộp.

Tôi đoán chắc do gương mặt giả nảy khá hợp sở thích của hắn, tôi nhìn còn thích nữa cơ mà.

Đáng tiếc không biết hắn phát hiện đây chỉ là da giả sẽ thất vọng thế nào.
"Thế Huyên nhập môn đã bao lâu rồi?" Lương Ân cầm chén trà trên tay, mắt lại cứ hau háu nhìn tôi.
"Chắc cũng ba năm rồi nhỉ?" Tôi nhẩm tính thời gian mình theo lão tu sĩ kia tu luyện.
"À, vậy trễ hơn ta một chút thôi." Hắn gật nhẹ đầu.
Tôi có hơi tò mò: "Ngươi đến Thanh Sơn phái từ bao giờ?"
"Khoảng tám năm trước." Lương Ân đáp, "Thanh Sơn phái mười năm mới tổ chức tuyển sinh một lần, ta nhập môn sớm âu cũng do gặp may hợp thời."
Nhìn bộ dáng trẻ trung này của hắn, tám năm trước chắc mới tám, chín tuổi thôi.

Tôi biết có nhiều người nhập môn tu tiên còn sớm hơn, nhưng một đứa bé tám tuổi đã tự mình vượt qua được bài khảo hạch đầu vào của một trong những đại môn phái lớn thì nhất định không phải hạng tầm thường.

Hơn nữa dù hắn không lộ ra thì tôi vẫn cảm nhận được tu vi của hắn cao hơn tôi và Man Di, chắc đây cũng đến từ lợi thế tu tiên từ sớm và có tư chất tốt hơn.

"Sao Huyên lại chọn Âm Dương tông thế?" Lương Ân lại dời chủ đề về tôi.
Tôi suy ngẫm xem nên bịa chuyện thế nào: "Tư chất ta không tốt, Âm Dương tông đầu vào lại dễ, cho nên cứ nộp đại thôi."
"Ngươi có phiền không nếu để ta xem mạch một chút?" Lương Ân hỏi, lại vội vàng giải thích, "Ta chỉ hơi hiếu kỳ chứ không có ý xấu gì."
Đối với kẻ mới chập chững tu tiên như tôi thì việc tra xét linh mạch không có gì to tát cả, sư phụ tôi lẫn Đàm Huy cũng từng nhiều lần kiểm tra rồi.

Vì vậy tôi thoải mái giơ tay ra: "Được chứ, ngươi cứ xem đi."

Lương Ân háo hức đặt tay lên, linh khí đi một vòng trong cơ thể tôi.

Chân mày tôi thoáng nhíu, bởi vì linh lực của hắn lúc tiến vào kinh mạch khiến tôi hơi khó chịu, không suôn sẻ như khi sư phụ hay Đàm Huy tiến vào.
Tôi đoán chắc do hắn trẻ tuổi chưa có kinh nghiệm, cũng chẳng muốn làm lớn chuyện nên đợi linh khí dạo xong rồi liền rụt tay lại: "Thế nào?"
Sắc mặt Lương Ân hơi miễn cưỡng: "Cũng...!không tệ lắm.

Lúc ta tiến vào ngươi có cảm giác gì không?"
"Hơi khó chịu chút thôi." Tôi an ủi hắn, "Nhưng chắc do ngươi chưa quen tay."
"Ừm." Giọng nói của Lương Ân càng thêm nhỏ, gương mặt cũng nặng nề thêm.
"Ta...!ta có việc phải đi trước.

Ngày mai gặp lại nhé."
Nhìn hắn biến như bay, lòng tôi chợt này sinh vô số thắc mắc.
Mọi khi đều là tôi kiếm chuyện để rời trước, đây vẫn là lần đầu tiên Lương Ân chủ động tạm biệt tôi rời đi.

Đã vậy thái độ của hắn sau khi kiểm tra linh mạch của tôi vô cùng kỳ quái, tôi không muốn liên kết hai sự việc này lại với nhau cũng không được.

Hay là do tư chất tôi tệ quá, khiến Lương Ân vỡ mộng nên hắn không hào hứng như trước nữa?
Tối đó tôi còn đang nằm ngủ, bỗng dưng lại bị vị trưởng lão kia dựng đầu dậy.
Tôi mơ hồ chưa rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy ông ta chỉ tay vào mặt tôi quát to: "Tên ngu ngốc này! Tại sao ngươi lại làm bại lộ thân phận ma tu của mình!"
"Ma tu?" Đầu tôi toàn chấm hỏi, không hiểu ông ta nói gì nữa.
Trưởng lão ôm đầu đi qua đi lại, sắc mặt tồi tệ vô cùng: "Ngươi...! Tông chủ gọi ta đi gặp ngài, ngươi cứ men theo đường cũ rời khỏi Âm Dương tông càng sớm càng tốt, rõ chưa?!"
"Vậy còn đồ của sư phụ..." Tôi chưa kịp nói dứt lời, trưởng lão đã ném tôi ra ngoài.
Lúc này đây đầu óc tôi đã tỉnh táo hẳn, thế nhưng vẫn chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Bại lộ thân phận ma tu có ý gì? Tôi không rõ ma tu là gì, song từ giọng điệu của trưởng lão thì hẳn không phải thứ gì tốt lành.

Quan trọng hơn cả ông ta còn chưa giao đồ cho tôi, chẳng lẽ tôi cứ thế trắng tay đi về? Tôi có hơi nuối tiếc không mang ngọc truyền âm theo, chí ít còn có thể thử liên lạc Đàm Huy xem nên làm sao.

Nghĩ tới thời gian lẫn công sức bỏ ra, tôi không cam lòng lắm định quay trở lại.

Có điều dường như vào phút cuối được bản năng mách bảo, tôi lại cảm thấy chuyện này không ổn, đành cắn chặt răng quay đầu rời đi.

Đường cũ mà trưởng lão nói tới chính là đường mà ông ta đã dắt tôi lên Âm Dương tông lúc ban đầu.

Tôi đi được nửa đường, từ trên trời chợt giáng xuống một bóng áo xanh.
"Lương Ân?" Tôi nheo mắt nhìn, dưới ánh trăng nửa sáng nửa tối đoán ra đối phương là ai.
"Ngươi định đi đâu?" Lương Ân lạnh lùng hỏi.
Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra trước mặt mình là mũi kiếm lạnh băng.

Thái độ của Lương Ân đối với tôi cũng không dịu dàng như mọi khi, khiến tôi suýt tưởng đâu mình nhận nhầm người.
"Ta..." Tôi âm thầm lùi về sau một bước để tránh mũi kiếm, "...!Ta xuống núi."
"Nghị trưởng lão đã bị tông chủ bắt đi thẩm vấn, người của Âm Dương tông đã bao vây lục soát, ngươi có muốn trốn cũng trốn không được." Hắn đáp.
Tôi không khỏi bàng hoàng.

Nghị trưởng lão chính là trưởng lão giao dịch cùng lão tu sĩ ở biên giới phía Tây, cũng là người tôi ăn nhờ ở đậu mấy bữa nay, sao bỗng dưng lại bị bắt rồi?
Giọng Lương Ân run lên: "Ngươi không phải đệ tử Âm Dương tông."
Tôi trầm mặc giây lát, không biết nên trả lời thế nào.

Nghị trưởng lão bị bắt có liên quan tới tôi không? Liệu bọn họ có bắt cả tôi chăng?
Không đợi tôi nghĩ xong, Lương Ân đã tự động bổ sung: "Ngươi...!là ma tu.".