Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài [Phần 2]

Chương 90: Tính kế (1)




Sau khi lo xếp ổn thỏa xong đám tang giả cho vợ. Hàn Thương Ngôn liền bắt tay vào tìm kiếm kẻ bí ẩn đứng sau sự việc này.

Bên Cẩu Đen cũng biết được tin tức này. Triệu Hành và Triệu Long đang cùng nhau nói chuyện

" Anh à, nghe nói Hàn Thương Ngôn hắn đã tìm được danh tính của cái bà lao công đó rồi đấy. Anh còn không mau báo chuyện này cho ông trùm biết đi!" Triệu Long sốt sắng, thúc giục anh trai

'Mặc kệ ông ta đi, cứ để hắn tìm ra người phụ nữ đó. Dù sao chúng ta cũng không phải là người thuê. Nếu bà ta có khai cũng sẽ khai ra ông ta mà thôi. Triệu Hành bình tĩnh, dường như trong lòng đã dự tính được chuyện này sắp xảy đến

Cũng đã mấy ngày anh cùng các đàn em khác chia nhau đi tìm kiếm người phụ nữ đãó khắp ngóc ngách của thành phố Thượng Hải bọn họ cũng chẳng thấy bà ta đâu. Cứ như là đang mò kim đáy bể vậy. Thấy đàn em mình đang mệt mỏi, thiếu kiên nhẫn, Hàn Thương Ngôn không ép họ theo mình nữa.

Chúng mày quay về đi. Những người khác chia ra đi tìm cũng gọi họ về đi. Đây là chuyện của gia đình tao, tao không muốn gây thêm phiền phức cho chúng mày đâu."

Bọn đàn em tròn mắt nhìn anh, nay anh lạ quá, thấy anh có vẻ đang hiểu lầm thái độ của bọn chúng, chúng liền giải thích: "Đại ca à, chúng em mệt thì mệt thật nhưng vẫn giúp anh tìm lại công bằng cho chị dâu mà. Anh đừng trách tại em như vậy chứ...

" Về đi..."

Bọn chúng định nói gì đó nhưng Hàn Thương Ngôn bỗng tức giận gắt lênNhưng...

" Về đi! Tao nói là về! Mệnh lệnh của tao chúng mày không coi ra gì phải không?"_ Hàn Thương Ngôn không trở nên tức giận, dáng vẻ giận dữ của anh khiến đàn em đều sợ hãi mà trở về

" Vậy... đại ca à, bọn em về đây..."

Thấy đàn em đã đi hết, Hàn Thương Ngôn lộ ra dáng vẻ suy sụp, anh tức giận trút giận lên bãi đất anh đang đứng, anh gục xuống đấm mạnh cuống đất. Anh nghiến răng tuyệt vọng thầm nghĩ: "Chết tiệt, rốt cuộc thì tại sao mọi chuyện lại trở nên bế tắc như này. Nhất định người đàn bà đó có kẻ chống lưng. Cứ như này cũng không phải là cách, chẳng lẽ mình lại chịu thua dễ dàng vậy sao?"

Hàn Thương Ngôn lại nghĩ tới hình ảnh đó, hình ảnh người vợ mà anh yêu thương vì ai mà nằm trên giường bệnh bất tỉnh. Anh phấn chấn lại mình, tiếp tục suy nghĩ: "Nếu như cả cái thành phố này không có... Vậy thì bà ta có lẽ đã sang thành phố khác rồi."



Hàn Thương Ngôn nghĩ tới đây, anh liền gọi cho một số người bạn ở thành phố khác, gửi thông tin người phụ nữ này cho họ tìm kiếm giúp.

Thật ra anh đã suy nghĩ đến việc kẻ nào đứng sau vụ này. Nhưng anh không thể nhanh chóng kết tội chúng, làm vậy vừa đứt dây động rừng, vừa gây nguy hiểm cho vợ anh và người thân. Anh muốn có bằng chứng, có nhân chứng, nhất định sẽ không để cho họ thoát tội.

Đêm lại về, Hàn Thương Ngôn trằn trọc không thể ngủ được. Từ lúc sảy ra chuyện đến giờ cũng đã được 1 tuần rồi, đêm nào anh cũng không thể ngủ, cứ nghĩ đến cảnh tượng vợ mình bất động trên giường bênh anh lại đau xót vô cùng. Không biết từ khi nào mà trong cái tủ đầu giường của anh lại xuất hiện lọ thuốc ngủ.

Không thể ngủ được, Hàn Thương Ngôn bật người dậy định nốc thuốc để ngủ.Bỗng anh nhìn ít thuốc trên tay, anh lại rơi vào trầm tư.

Bây giờ anh yên giấc ngủ còn cô ấy thì lại..."

Anh cất thuốc vào trong lọ rồi bật người dậy ra khỏi giường, anh xỏ chân vào đôi dép rồi ra phía tủ quần áo lấy một bộ rồi chạy vào trong nhà tắm thay. Anh lại rời khỏi nhà vào lúc mọi người ngủ hết rồi. Anh lại gọi cho Tư Thâm.

Lúc này, Tư Thâm đang nằm ngủ và mơ một giấc mơ rất đẹp. Bỗng tiếng điện thoại đánh thức anh dậy.

Tư Thâm tức giận cau có mặt mày nhìn xem tên phá giấc ngủ mình là ai. Thì thấy tên của anh hiện trên màn hình.

'Alo? Đêm rồi cậu không để người ta nghỉ ngơi à?"_ Tư Thâm mệt mỏi oán trách

Hàn Thương Ngôn nghiêm túc nói: "Cậu mau dậy đi! Đi sang băng Cẩu Đen với tôi!"

Tư Thâm nghe vậy tỉnh ngang luôn. Anh giật mình ngạc nhiên hỏi:

" Này, cậu tìm ra chứng cứ rồi à? Có gì bình tĩnh đã, bọn người đó rất mạnh động. Có khi tôi và cậu đến đó không về được đến nhà đấy."

Chúng không đủ gan tới mức giết tôi ngay tại địa bàn của chúng đâu. Tôi muốn tới đó thăm dò chúng một chút. Tiện thể, chỗ cậu có máy nghe lén không?"

Rồi rồi, tôi sẽ đi với cậu. May cho cậu là hôm trước tôi mới mua cái máy để phòng trừ có việc. Cậu đang ở nhà à? Để tôi tới đón cậu?" _ Tư Thâm ngồi dậy, xỏ chân vào dép rồi vào tủ lấy cái áo khoác.



Hàn Thương Ngôn nhìn cái nhà to trước mặt mình, anh nói: "Cậu xuống đi, tôi đi bộ tới trước cổng nhà cậu rồi!"

Tư Thâm nghe xong liền giật mình, anh vội vàng khoác áo rồi chạy xuống nhà.

'Ôi, Hàn thiếu à, anh thật rảnh đấy! Tôi sdang xuống đây.

Lâu rồi, Hàn Thương Ngôn cũng không đi bộ nên anh đi cho thư giãn đầu óc một chút, anh vừa đi bộ vừa nghĩ tới những tháng ngày bình yên, hạnh phúc bên cạnh Giai Ý, miệng bất giác mỉm cười. Anh vẫn áy náy, day dứt lắm, cưa giày vò bản thân mãi thôi.

Tư Thâm chạy xuống mở cổng rồi đánh xe ra. Hàn Thương Ngôn thấy vậy thì cũng vào trong xe.

Tư Thâm bấm nút, cánh cổng tự động đóng lại. Anh nhìn bạn thân rồi trêu chọc

Cậu đúng là gan đó! Tháng này là tháng cô hồn, hạn chế ra ngoài vào ban đêm vậy mà cậu lại... Đã là mấy giờ đêm rồi mà cậu còn ra đường đi bộ. Ai thấy cậu chắc họ còn tưởng oan hồn vất vưởng nào đấy! Haha..."

Hàn Thương Ngôn nghe bạn mình trêu chọc cũng chỉ cười nhạt.

Máy nghe lén đâu?"

" À đây!"

Tư Thâm đưa cái máy nghe lén bé chỉ bằng 2 đốt ngón tay, đằng sau còn có một lớp băng keo, khi cần gắn vào thứ gì đó thì xé nó ra dính vào.

Hàn Thương Ngôn nhìn một lúc rồi đưa lại cho bạn thân

Chuyện gắn cái này giao cho cậu đó. Tên Triệu Hành đó nhất định sẽ để ý nhất cử nhất động của tôi nên tôi không tiện ra tay.