Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 93




Bạch Trân Trân: “Khách sáo rồi.”

Ông Tạ tiếp tục: “Tuy nhiên, có lẽ tôi xin lỗi chủ tịch Bạch rồi.”

Bạch Trân Trân và mấy chủ tịch khác đều ngây ra: “Sao vậy?”

“Tôi quyết định chuyển công ty từ hệ thống cổ phân thành doanh nghiệp một trăm phần trăm vốn cá nhân.”

Bạch Trân Trân: “Chủ tịch Tạ, ông…”

Ông Tạ gật đầu: “Tôi đã quyết định rÔi, nhưng đề bồi thường cho chủ tịch Bạch, cô là do công ty đề xuất hủy hợp đồng, theo ước định chúng tôi sẽ đên bù cho cô năm phần trăm tiền vi phạm hợp đồng, cũng chính là năm triệu tệ, nhưng vì lời phát biểu vừa rồi của cô, cô nói rất có lý, chúng tôi hủy hợp đồng đối với cô cũng tạo thành phiên phức, bởi vậy chúng tôi quyết Nấi: bôi thường cho cô mười triệu, tống cộng là mười lăm triệu, chủ tịch Bạch thây ồn không? Tôi tin đối tác thông minh như cô sẽ tìm thấy một đối tác tốt hơn.”

Bạch Trân Trân với máy chủ tịch khác đều sợ ngây người, chỉ mắy câu nói đã có năm triệu sao.

Sau đó, sau khi Tạ Mẫn Hành quay lại, nhìn tư thế cũng biết được một hai.

Bạch Trân Trân nhìn ông Tạ không tình nguyện viết tên mình trong thư luật sư.

Cả buổi sáng, tập đoàn Tạ Thị đuổi tất cả các nhà đầu tư đi, nhưng chỉ có Bạch Trân Trân là người rõ ràng nhát.

Bởi vì một mình Vương Huy mà dẫn đến nhiều chuyện như vậy, có lẽ Tạ Mẫn Hành cảm thấy rất may mắn vì đã sớm đạt được mục đích.



Bạn đầu mở công ty, Tạ Mẫn Hành đã đề nghị cá nhân độc quyên nhưng ông Tạ không chịu, sau đó Tạ Mân Hành mỏ hai công ty ở trong nước, một là bản thân độc quyên sở hữu, một là tập đoàn Tạ Thị, không cho ông Tạ biệt công ty mình mở, nêu không tình cảm ba con sẽ bị tổn thương, vất vả mới có quan hệ tốt, không muốn trở mặt thành thù nữa.

Sau khi Vân Thư ngồi ở văn phòng của ông Vân đọc được tin tức: “Ba, trên truyền hình nói là Tạ Mẫn Hành và ông Tạ đã đuôi hết cỗ đông của công ty đi rồi?”

Ông Vân đang phát sầu làm thế nào đê cứu Tạ Thị, không đề ý đến con gái, vừa rôi ý của Tạ Mẫn Hành rất rõ ràng, sẽ không tiếp nhận tài trọ của ông ây.

Vận Thư là một người có tính tình gấp gáp, cô mặc áo khoác vào, cảm túi xách, lấy chìa khóa xe trên bàn làm việc: “Ba, con đi đây.”

Chỉ chốc lát sau, Vân Thư xuất hiện ở dưới lầu tập đoàn Tạ Thị.

Vân Thư vào đại sảnh trực tiếp án thang máy tổng giám đốc, không ai chặn lại, lê tân thầy cô gái hôm qua mới gặp, vừa nói vừa cười với chủ tịch và tông giám ‹ đốc, chắc chắn là người một nhà nên cũng không ngăn cản cô.

Tạ Mẫn Hành trở lại văn phòng, ghế không : âm áp, cửa đã bị “đá” mở ra: “Tạ Mẫn Hành!” Tiếng kêu của Vân Thư truyền vào.

Thự ký áy náy nhìn Tạ Mẫn Hành: “Tổng giám đốc!”

Tạ Mẫn Hành nói: “Cậu ra ngoài trước đi, đóng cửa lại.”

Vận Thư thở phì phì, phần chóp mũi đều có chút hoa, mặt lạnh đến đỏ bừng: “Tạ Mẫn Hành, anh có ý gì? Ba em đâu tư cho anh, tại sao anh không nhận? Anh đắc ý gì chứ?”