Chương 549
Đàm Trung không phải là một tên ngồc, đầu tư hơn hàng trăm triệu vào nước Nam đều qua tay Chu Yên, ông ta ngày càng cảnh giác.
Đêm đó, sau khi Đàm Trung và Chu Yên vuốt ve nhau xong, nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
Chu Yên nói cô ta chưa bao giờ nghe ai nói thế với cô ta, trái tim cô ta lập tức phập phùng: “Ảnh nghiêm túc à?”
Khi cô ta thấy trong mắt Đàm Trung không có tình yêu, chỉ có phòng n trái tim lại bình thường trở lại, nhưng đối với cô ta chỉ là trói buộc.
Không có gì đáng kích động.
“Để em suy nghĩ một chút, đó là chuyện cả đời con gái.” Chu Yên giả bộ thẹn thùng nói.
Đàm Trung nằm trên giường, vươn tay vuốt ve lưng Chu Yên: “Anh chờ em.”
Chu Hân ở nước Nam nhận được cuộc gọi từ con gái, nói: “Mẹ, con sắp kết hồn.”
“Với ai? Người nhà họ Tạ?” Chu Hân vừa mới biệt được một số bí mật.
Chu Yên: “Không, con và anh Tạ chia tay rồi, con muốn kết hôn với Đàm Trung.”
Đàm Trung Chu Hân thát vọng thốt lên: “Mẹ còn tưởng con giết được con gái của ả tiện nhân kìa, chuẩn bị làm con dâu lớn của nhà họ Tạ. Đàm Trung cũng không tồi, cũng có tiền.”
“Họ sẽ không ly hôn, con không có cơ hội.”
Chu Hân kinh ngạc nói: “Con không biết sao?”
Bà Tạ và ông Tạ đã ly hôn, nhưng Chu Yên không biết?
Chu Yên khó hiểu: “Con không biết cái gì?”
“Hai người họ đã ly hôn mấy tháng rôi.
Àm!
Một quả mìn nỗ trong đầu Chu Yên.
Anh Tạ đã ly hôn với bà ấy được mấy tháng!
Cô ta không biết gì cả: “Mẹ, con cúp máy trước.”
Bây giờ cô ta rất háo hức được gặp ông Tạ, hỏi ông ấy nguyên nhân có phải vì cô ta không?
Chu Yên mặc kệ hình tượng lao ra khỏi công ty, lái xe một mạch tới tập đoàn Tạ Thị: “Thưa cô, cô tìm ai2”
Chu Yên không nghe, đi vào thang máy đặc biệt của chủ tịch, đi thẳng đến văn phòng của ông Tạ.
Thật trùng hợp, hôm nay có Tạ Mẫn Hành.
Chu Yên đẩy cửa ra: “Anh Tạ.”
Tốc độ của cô ta rất nhanh, nhưng bối rồi. Hơi thở không đều, sắc mặt ửng hồng.
Tạ Mẫn Hành nheo mắt, nhìn người ba kinh ngạc của mình, như thể ông ây cũng không biết sao Chu Yên lại đến.
Tạ Mẫn Hành: “Con về văn phòng.”
Anh để lại không gian cho ông Tạ, hy vọng ông ây sẽ không khiến anh thất vọng.
Khi Chu Yên bước ra khỏi tập đoàn Tạ Thị, trái tim cô ta đã hoàn toàn chết lặng.
Ngọn lửa hy vọng cháy bỏng đã bị dập tắt một cách tàn nhẫn.
“Từ giờ trở đi, chỉ dựa vào chính mình.” Suy nghĩ này đã ăn sâu vào trái tim của Chu Yên, cô ta không bao giờ thật lòng với đàn ông nữa.