Trong bóng tôi, chỉ có Tạ Mẫn Thận đi qua, anh ây là anh hùng bảo vệ gia đình và giữ gìn đất nước. Bóng lưng trong cuộc âu đả vừa nãy và khuôn mặt cương nghị của anh ây đều in sâu vào tâm trí Lâm Khinh Khinh.
Muốn nhớ đến thì nhớ đến, bảo biến mắt là biến mắt.
Về đến nhà, Lâm Khinh Khinh mở bàn vẽ của mình ra, gọt một ngòi bút chì rồi bắt đầu vẽ suốt cả đêm.
Dường như cô ấy không cần dồn hết tâm trí để nhớ lại những đường nét của Tạ Mẫn Thần, chỉ cân câm bút lên là không thế ngừng lại.
Nửa đêm, ánh đèn trong phòng ngủ của Lâm Khinh Khinh vấn sáng. Lâm Khinh Khinh tập trung toàn bộ sức lực và tinh thần vào tác phẩm của mình, ánh mắt, hành động và dáng vẻ của Tạ Mẫn Thận, ngay cả yêt hậu, đường chân tóc của anh ây. đều được Lâm Khinh Khinh miêu tả vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ.
Bàn tay của cô ấy giống như từng được thượng để hôn lên.
Chân trời hửng sáng, cô ấy đã hoàn thành một tác phâm.
Ở trong phòng, Lâm Khinh Khinh vươn tay ra xoa nhẹ bức tranh: “ Anh giông như câu vồng, gặp rồi mới biết trên thế gian này thực sự tồn tại một người tết đẹp như vậy.”
Cô ấy cắt giữ bức tranh lại.
Lâm Khinh Khinh nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, bởi vì một khi tròi sáng sẽ có người gọi điện đến thúc giục cô ấy ký hợp đồng.
Trải nghiệm đáng sợ đêm qua của cô ấy giống như những trang sách, lật qua lật lại rồi không nhắc tới nữa.
Ảnh thị Giang Tả, Vận Thư đứng trước công vây tay tiễn Tạ Mẫn Hành: “Chồng, anh nhanh đi đi.”
Tai sao em chưa vào công ty?” Tạ Mẫn Hành không tự luyễn mà cho răng Vân Thư không vào công ty là vì muôn nhìn anh rời đi trước, cô vỗn dĩ không có chút lương tâm nào.
“À, em đợi Khinh Khinh, hôm nay cậu ấy đến đây ký hợp đồng. Ký hợp đồng thành công, em kiêm được tiền rồi sẽ mời anh ăn một bữa thật thịnh Soạn.”
Đôi lúc Tạ Mẫn Hành thực sự rất hoài nghị, rốt cuộc anh có để Vận Thư phải khổ sở ‘ hay không, môi ngày trong đầu cô gái nhỏ này chỉ toàn là tiền tiền tiền.
Để cô đứng đợi một mình ở bên ngoài, Tạ Mẫn Hành không yên tâm, vì thê anh đã hỏi thẳng Cô: “Tiêu Thử, em rất thiếu tiền sao?”
Lân này Vân Thư vẫn lắc đâu: “Không, em đứng tên một biệt thự trị giá hơn một trăm triệu tệ. còn có một dinh thự cao cấp, thiêu tiên gì chứ?”
Trong lòng Tạ Mẫn Hành bổ sung: “Còn có một cao ôc mang tính biêu tượng.”
“Em không thiếu tiền thì tại sao phải mong chờ hợp đồng của Lâm Khinh Khinh đến như thê?”
Vân Thư: “Chồng, anh không biết rôi, em yêu công việc của mình, thân là một nhân viễn tìm kiếm những ngôi sao có tiềm năng, em phải cố găng trở thành một nhân viên kỳ cựu. Em muốn có bao nhiêu tiền thì sẽ có bấy nhiêu, nếu em không phần đấu vì lý tưởng nghề nghiệp của mình, cuộc đời này sẽ không có mục đích và quá đỗi chán chường.”
Tạ Mẫn Hành nhìn cô gái nhỏ đang thao thao bất tuyệt trong ánh năng ban mai, khi nhìn Vân Thư, trên gương mặt anh luôn nở một nụ cười.
“Tổng giám đốc Tạ, Tiểu Thư, tớ đến rÔi.”
“Nhanh vào ký hợp đồng thôi, An Kỳ đã in xong hợp đồng rôi. Chồng, anh đi trước đi, bye bye, chiều nay đến đón em sau khi tan làm.” Nói xong Vân Thư kéo tay Lâm Khinh Khinh đi vào công của ảnh thị Giang Tả.
Vân Thư đi vào với dáng vẻ vội vàng, cô chỉ sợ Lâm Khinh Khinh sẽ hối hận.