Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 512




Vân Thư vẫn đang ngắm hoa sen ở bên hồ.

Tạ Mẫn Hành gọi thêm lần nữa thì Vân Thư mới nghe thấy: “Em quay lại ngay.”

Sân quá lớn, không có cách nào khác.

Tạ Mẫn Hành đã suy nghĩ nhiều lần, anh muốn đưa Vân Thừ về nhà, nhưng lại không nói ra.

Vân Thư vừa mới chấp nhận anh.

Không thể nóng vội, nếu không mọi chuyện sẽ không như ý muôn.

Ăn cơm xong, Vân Thư cảm thấy buôn ngủ: “Anh chưa đi sao?”

Sao Tạ Mẫn Hành lại cảm thấy như bản thân bị vứt bỏ sau khi đã sử dụng hết giá trị nhỉ?

“Không đi.”

Lúc đó Vân Thư ăn uống thoải mái, vì thế đã bỏ qua một chuyện quan trọng — bọn họ đang chiến tranh lạnh!



Không đi thì anh ở đây một mình đi.”

Nói rồi Vân Thư trở lại phòng ngủ và khóa chặt cửa, năm trên giường mệt mỏi muốn ngủ.

Trên ban công bên ngoài phòng ngủ có một chiêc xích đu, Tạ Mẫn Hành ngồi ở đó, đôi chân mảnh khảnh bắt chéo, vẻ mặt thư thái, ánh mắt mạnh mẽ, ngón tay gõ nhịp nhàng trên chân.

Tiếng dế kêu trong bụi cỏ, sau lưng Tạ Mân Hành truyền đến một giọng nói đáng yêu: “Anh đang suy nghĩ chuyện gì thê?”

Vân Thư nằm trên giường nhắm mắt một lúc, sau đó cô mở mất ra, bỗng.

nhiên nhìn thấy áo khoác của Tạ Mẫn Hành vẫn còn ở trên giá treo đồ.

Vân Thư nhẹ nhàng. đến bên cửa sổ, thấy anh vẫn ở lại và đang suy nghĩ vê chuyện gì đó.

“Không về thì ở đó một mình đi, dù Sao em cũng sẽ không đau lòng.”

Cô nằm nhắm mắt trên giường, trong đầu toàn là hình bóng Tạ Mẫn Hành đang cô đơn ở bên ngoài, còn có tiếng dễ kêu khiến người ta buồn bực.

Vân Thư buồn phiền che hai tai lại: “Không quan tâm, không đau lòng.”



Nếu không cho Tạ Mẫn Hành một bài học, anh sẽ không biết cái gì là thành thật, cái gì là thẳng thắn trong hôn nhân.

Đã kết hôn lâu như thế nhưng anh lại không chịu nói sự thật với cô, khiến cô làm ra nhiều chuyện rất mất mặt.

Vân Thư từng xem bạn gái cũ của chồng là nữ thân, chỉ cần nghĩ đến chuyện này cô đã cảm thấy rất tức giận.

Trằn trọc mãi không ngủ được.

Bắt tri bất giác, Vân Thư bị đánh bại hoàn toàn bởi bóng lưng cô đơn trong tâm trí mình.

Cô đi ra ngoài.

“Tiểu Thư, sao em lại ra đây?” Tạ Mẫn Hành đứng dậy, đi qua xích đu ôm lây Vân Thư.

Vân Thư thoát khỏi vòng tay của Tạ Mẫn Hành, đi về trước ngồi trên xích đụ: “Ngắm trăng, xem hoa, nghe tiếng dế kêu.”

Tạ Mân Hành không nói gì, anh bước đến ngôi bên cạnh Vân Thư, vươn tay ôm cô vợ nhỏ vào lòng lần nữa, hai tay ôm chặt lầy bờ vai mêm mại của cô, xuyên qua bộ đồ ngủ lụa, hơi ấm từ bản tay anh đã sưởi ấm cô.

Cô hơi nhăn mặt, tìm tự thê thoải mái rôi dựa vào lòng Tạ Mẫn Hành.