Sau khi tiên Tạ Mẫn Tây vê, Tạ Mẫn Hành cởi áo khoác, quỳ một chân trước mặt Vân Thư, hai tay nắm chặt bàn tay cô: “Tiểu Thư, trước khi anh giải thích, có một điều anh phải nói với em đó là anh yêu em, chỉ yêu một mình em, đời này của anh hết lòng với hôn nhân, trung thành với tình yêu, dành trọn tật cả cho một người con gái tên là Vân Thư. Anh chỉ yêu mình em.”
Trong đôi mắt của Vân Thư không có sức sông: “Giải thích.”
Tạ Mẫn Hành kế hết toàn bộ chuyện mà anh đã trải qua, từ lúc anh rời khỏi nhà cho đến khi bị người ta hãm hại, không bỏ qua bắt kỳ I một chỉ tiết nào: “Tiêu Thư, có một số người phải trả giá cho những hành động của bọn họ. Anh sẽ chứng minh tình cảm của anh dành cho em.”
Vân Thư hỏi: “Anh đã ra ngoài như thê nào?”
“Anh trèo ra từ ống thông gió.”
Vân Thư đau lòng mím môi: “Giữa anh và Cao Duy Duy thực sự chỉ là một môi quan hệ cũ sao?”
“Đúng.”
“Lúc chúng ta kết hôn, anh còn yêu cô ấy không?” Vân Thư rất để ý đến chuyện này.
Tạ Mẫn Hành rơi vào im lặng, anh không muốn lừa dối Vận Thư.
ˆCó phải tại anh ghét những người đàn ông lăng nhăng, cho răng lầy em rôi thì anh phải nói yêu em vì trách nhiệm?” Những giọt nước mắt của Vân Thư không ngừng tuôn ra.
Hóa ra Tạ Mẫn Hành chỉ là chịu trách nhiệm với cô.
Tạ Mẫn Hành: “Tiểu Thư, em cảm thấy anh yêu em là vì trách nhiệm sao?”
Vân Thư khóc nức nở, cô không muốn nhìn thấy Tạ Mẫn Hành nữa: “Tại sao không nói với em sớm hơn để em còn đi tìm Cao Duy Duy ký thỏa thuận, em đã từng cứu cô ấy, còn giúp đỡ cô ấy mà không toan tính, không cân sự: báo đáp gì, em đúng là một kẻ ngốc.”
Tạ Mẫn Hành ôm lây eo Vân Thư: “Ngoan, đừng khóc, em khóc làm anh cảm thây trái tim mình như vỡ ra thành nhiêu mảnh.”
“Tránh ra, em không muốn nhìn thấy anh.”
Dù cho Vân Thự có đầy như thế nào, Tạ Mẫn Hành vẫn ôm chặt cô không buông tay.
Buổi tối, Vân Thư nằm trên giường, Tạ Mẫn Hành tắm cũng cảm thấy không yên tâm, chốc chốc lại quân khăn đi ra xem Vân Thư có còn ở đó hay không.
Nằm trên giường, Vân Thư nhích ra xa Tạ Mân Hành.
“Tiêu Thự, đừng nằm cách xa anh quá. ° Buổi tối anh phải ôm Vân Thư mới yên tâm.
Vân Thư năm nghiêng, hỏi: “Tạ Mẫn Hành, em béo thê này, lại còn đang mang thai, liệu anh có nhìn em rồi cảm thấy chán ngán, sau đó đi tìm người khác để thỏa mãn ham muốn không?”
Dù sao bây giờ cô cũng không thể đáp ứng được Tạ Mẫn Hành.
Hơn nữa, trông cô thực sự rất béo và xâu.
Tạ Mẫn Hành ôm Vân Thư vào lòng, nâng căm cô lên, đặt xuông môi cô một nụ hôn: “Vân Thư, anh yêu em, trong mắt anh chỉ có em, không thể chứa bắt kỳ người phụ nữ nào khác.”
Vân Thư đầy Tạ Mẫn Hành ra rồi nằm lại vị trí ban nãy.
Chuyện của Cao Duy Duy đã kích động mạnh đến Vân Thư.
Vân Thư im lặng hai ngày, vào ngày thứ ba sau khi tan làm, cô không đợi Tạ Mẫn Hành mà tự đỉ khỏi gara, cô không tới biệt thự Vân Đoan mà đến Mười dặm cô thành.
Tạ Mẫn Hành ở bên dưới không thể đợi nỗi nữa, đi thẳng lên công ty tìm Vân Thư, nhưng lại phát hiện ra cô sớm đã không còn ở đó nữa.