“Sao cô lại hoảng sợ như thế?” Vân Thư xoay cô tay, lòng bàn tay cảm thấy tê dại.
“Chồng. cô đến rồi, đang ngồi ở chỗ của cô.
“Cái gì?” Bên cạnh chỗ ngồi có một chiếc thùng đựng đồ ăn vặt mà cô vừa nhận được, cô chỉ mới mỏ ra và chưa ăn được gì.
Vân Thư chạy nhanh ra ngoài bằng những bước chân loạng choạng.
Nếu như bị phát hiện thì cô chết chắc, chết hoàn toàn, không thê cứu được.
An Kỳ không biết phải làm sao, chỉ đành đi theo Vân Thư.
Tạ Mẫn Hành cằm bức ảnh gia đình của Vân Thư ở trên bàn lên nhìn một lúc lâu, trong, mắt ông bà Vân có tình yêu, trong mắt Vân Thư có niềm vui, một nhà ba người hạnh phúc biết nhường nào.
Tin rằng bọn họ cũng có thể hạnh phúc như thê.
“Chồng, anh ngôi đây làm gì, sao không ở dưới đợi em?” Trong lúc Vận Thư nói chuyện, ánh mắt lén nhìn về phía chiệc thùng ở phía sau xem đã bị anh phát hiện ra hay chưa.
Tạ Mẫn Hành chỉ mải nhìn bức ảnh mà không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của Vân TỦ: anh đặt bức ảnh vào vị trí ban đầu rồi ngắng đầu nhìn lên, sắc mặt Vân Thư tái nhợt, không có một tia máu nào, hoàn toàn khác với khuôn mặt hồng hào thường ngày của cô.
Tạ Mẫn Hành chau mày, đứng dậy đưa tay chạm vào trán của Vẫn Thư, lạnh ngắt, không bị sót.
“Vừa nãy Tiểu Thư dùng nước lạnh rửa mặt.”
Lời nhắc nhở tốt bụng của An Kỳ nhận lại cái trừng mất trong lén lút của Vân Thư.
Còn học được cách trừng mắt nhìn người khác rồi.” Tay Tạ Mân Hành lập tốc đặt trên cổ Vân lứ để đo nhiệt độ cơ thể.
Cũng rất bình thường.
“Chồng, nước lạnh, em không rửa cô.” Vân Thư nói xong còn giơ ba ngón tay lên thề thót.
Tạ Mẫn Hành ấn tay cô xuống, dịu dàng hỏi: “Hôm nay em không khỏe ở chỗ nào, tại sao sắc mặt lại kém như thế? Buổi trưa đã ăn những gì? Buổi tối muốn ăn món nào?
Một loạt câu hỏi, lúc đối mặt với Vân Thư, Sự dịu dàng và cưng chiều có thể cùng xuất hiện trên khuôn mặt Tạ Mẫn Hành.
KỤC này An Kỳ mới nhận ra sự khâm phục của cô B đối với Vân Thư vô lý như thế nào.
Rõ ràng cô không cần phải áp lực tâm lý, cô chỉ cần được cưng chiều là được.
An Kỳ lặng lẽ đi ra khỏi bộ phận quan hệ đối ngoại, tránh làm phiên đến bọn họ.
Tạ Mẫn Hành luôn có thể nắm bắt những thay đổi xung quanh mình vô cùng nhạy bén, anh rất hài lòng với sự hiểu chuyện của An Kỳ, Tạ Mẫn Hành có thể tạm thời bỏ qua những tính toán nhỏ của cô ta đôi với Vân Thư lúc đầu.
Bụng của Vân Thư trống rỗng, thực sự có chút đói: “Chông, vệ nhà em muốn ăn bánh ngọt do anh làm.”
“Còn gì nữa không?”
“Canh cá trích.”
“Còn gì nữa?”
“Nhiều lắm, những món anh làm em đều thích ăn.
Vân Thư là người rời đi cuối cùng, cô tắt đèn và đóng cửa trong phòng quan hệ đôi ngoại sau đó khoác tay Tạ Mẫn Hành trở về nhà.