Vân Thư vẫn nhẫn nhịn, nếu không phải lo lắng cho ông nội Lâm, thì với tính tình của cô đã sớm xảy ra chuyện.
Lưu Thị rõ ràng là muôn nịnh bợ bà Tạ, kéo môi quan hệ, bà Tạ lại trực tiếp mở miệng cắt đứt suy nghĩ của bọn họ: “Tôi hôm qua Tiêu Thư về nhà rất tức giận. Lúc đó tôi nghĩ ai đã bắt nạt con dâu tôi tại bữa tiệc ngày hôm qua. Ba chồng tôi cũng rất tức giận, đều cho rằng bắt nạt con nhà chúng tôi, cho nên đã sai người đi điêu tra.
Kết quả phát hiện, tối hôm qua Tiểu Thư và chủ tịch Lâm hình như không vui, chúng tôi lo lắng Tiểu Thư là tiểu bối, tính tình lại nóng nảy, lo lắng đứa nhỏ này nói chuyện đắc tội chủ tịch Lâm.”
Lâm Phổ xua tay: “Đậu có. Đứa trẻ còn nhỏ, tôi không đề ý.”
Bà Tạ sửa Sang lại cỗ áo Vân Thư, tiệp tục nói: “Tính cách của đứa nhỏ Tiêu Thư này chúng tôi hiểu rõ, sẽ không vô duyên vô cớ tức giận. Trừ khi con bé không nhìn được nữa. Cho nên chúng tôi lại phái người đi điều tra nguyên nhân chọc giận con dâu tôi là từ đâu, cuối cùng mới phát hiện, là do nội bộ gia đình của chủ tịch Lâm. Con dâu tôi cũng chỉ vì chứng minh cho bạn bè mình, chứng minh Khinh Khinh không phản nghịch như: chủ tịch Lâm nói, lúc này mới dẫn đến cãi nhau.”
Lâm Phổ nghe đến đó hiểu được ý tứ của bà Tạ.
“Đứa bé Khinh Khinh này rât đáng thương, từ sau khi mẹ qua đời, đã chịu rât nhiều khổ sở, hiện tại mọi người chỉ biết đến cô chủ Lâm Thiền của nhà họ Lâm. Lại không biết thiên kim Lâm Khinh Khinh của nhà họ Lâm.
Thiên kim thì vẫn là thiện kim, cao quý hơn cô chủ rất nhiều. Người thứ ba mãi mãi là người thứ ba, đời này cũng không thể là chính thất.”
Vân Thư nhìn bà Tạ, trong lòng kinh ngạc: Mẹ chồng mình ngâu quá rồi!
Mặt mũi Lưu Thị không dễ coi, lời nói đã đến nước này, hai vợ chồng bọn họ cũng không nịnh bợ bà Tạ nữa.
“Lão Lâm, thực sự xin lỗi, lời nói của tôi hơi khó nghe.” Bà Tạ vẫn đối xử với người lớn tuổi một cách tôn trọng, nói năng đúng mực, cư’ xử duyên dáng Ong Lâm cúi đâu thở dài: “Thật không biệt xâu hô, Khinh Khinh đúng là chịu nhiêu khô. Không nhắc nữa không nhắc nữa.”
“Đừng lo, ông Lâm, ba mẹ tôi sẽ đối xử với Khinh Khinh như đôi xử với tôi Sau này cậu ây sẽ không phải chịu bât cứ tôn thương nào nữa, anh Giang Quý cũng về rôi, cũng sẽ bảo vệ Khinh Khinh.”
“Lão Lâm, Tiểu Thư nói phải. Sau này Khinh Khinh nghỉ lễ có thể đến nhà họ Tạ với Tiêu Thư. Con bé cùng tuổi vớ Mẫn Tây, ba đứa nó chắc chẳn sẽ chơi thân với nhau.” Bà Tạ nói với ông Lâm, chỉ cân bà ây nói thì nhât định sẽ làm Bên ngoài phòng bệnh của ông Lâm g € có bôn người, đêu là người của Tạ Mân Hành Khi Lâm Phô và Lưu Thị rời khỏi phòng bệnh, bọn họ đêu giật mình thê trận này không nhỏ Buổi trưa, Lâm Khinh Khinh mang cơm hộp cho ông Lâm và Lâm Dực, vừa nhìn thây người ở của thì rất kinh ngạc, vào cửa lại nhìn thấy Vân Thư, đang định trêu Vân Thư lại thấy bà Tạ sau lưng Vân Thư: “Chào bác.”
‘Không cần khách sáo, cháu mới tan làm à?
Lâm Khinh Khinh nhẹ gật đâu: “Dạ mọi người ăn chưa? Cháu sẽ dẫn mọi người đi ăn.”
Vân Thư lắc đâu, cô nắm tay l )à Tạ chỉ vào Lâm Khinh Khinh: “Bọn tớ còn phải đón Mẫn Tây tan học không kịp đâu, nên tớ vệ trước. Cậu lo cho ln Lâm và Tiêu Dực trước, chuyện làm bán thời gian có thê nghỉ được thì cú nghỉ đi.”
Lâm Khinh Khinh gật đầu, nhìn bọn họ rời đi, cô ây mới hỏi ông Lâm “Sáng nay đã xảy ra gì thê?”
Trên đường đên trường trung học số mười ba, bà Tạ hỏi Vân Thư: “Phúc lợi đãi ngộ ở công ty con khá tôt nghe nói còn là công ty của Tân Ngũ chị băng bảo Khinh Khinh cũng đi làm ở đó? Ìt nhât có thê giảm gánh nặng cho Khinh Khinh?2”