Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 363




Ai ngờ cửa lớn đột nhiên bị mở ra, có người tức giận đùng đùng rỗng lên: “Tạ Mẫn Hành.”

Chậc! Sao trong phòng còn có người khác?

Phó tổng đứng dậy: “Chào phu nhân tổng giám đốc.”

“Được, được, các người đang nói chuyện à, tôi né trước đã ha.” Vân Thư lúng túng muốn chui xuống dưới khe đât.

“Không cần, bọn anh nói Xong HỘI” tai Mẫn Hành gật đầu với phó tổng: “Cậu trở về trước đi.”

Đợi đến khi không còn ai, Vân Thư mới ngượng ngùng gãi đầu: “Sao anh không nói trong phòng có ngư òi. Vừa rồi em mắt hình tượng rồi.”

“Nữ yêu tinh còn chú ý hình tượng cơ đấy, tới tìm anh có chuyện gì?”

Vân Thư nhắc tới chuyện chính, à, tức giận lại dâng lên: “Anh đang yên đang lành mua trường học cho em làm gì? Là cảm thây mỗi ngày em đều có thể gây chuyện hay là cảm thấy anh có tiên để đốt? Anh mua trường cho em khiến em rất áp lực em nợ nhà anh đã đủ rồi, anh còn thu hồi trường học của em với giá cao, em muôn bán lại cũng không bán được. Tạ Mẫn Hành, anh hại em rồi.”

Tạ Mẫn Hành không ngờ Vân Thư lại biết tin nhanh như Vậy, đối mặt với tính tình nóng nảy của Vân Thư, âm thanh hiền hòa đôn hậu của Tạ Mẫn Hành hạ xuống: “Sao biết được tin này?”

“Đều lên truyền hình rồi, người dân cả nước đều biết mà em không biết sao. Tạ Mẫn Hành, anh, anh hại chết em rồi.”

“Sao chồng nỡ hại em chứ. Nguyên nhân sở dĩ mua lại trường học việt tên của em là do bất đắc dĩ.” Tạ Mẫn Hành bắt đầu lừa gạt người khác: “Công ty dưới danh nghĩa của anh quá nhiều, không thích hợp xếp trường hợp này dưới danh nghĩ của anh được nữa, nêu không sẽ bị điều tra. Chúng ta là vợ chồng, là một thề, đặt trường học dưới tên của em cũng là của anh. Em không cần lo lắng anh tiêu nhiều, anh tiêu rât đáng, đại học A là một trường học cấp cao, chúng ta có thê tự bồi dưỡng nhân tài quản lý, thành tích xuất sắc có thê trực tiếp chuyền đến công ty chúng ta, việc mua bán này không thiệt. Anh đã có sắp xếp việc quản lý trường học, em cứ thả lỏng tâm thái đi.”

Vân Thư bị lừa gạt đến ngây ra: “Thật sao?”



“Ừm. Không tin à?”

“Nửa tin nửa không. Anh làm việc đi, em đến Vân Thị tìm ba, mây ngày không gặp bọn họ rồi.”

“Ừm, trên đường chú ý an toàn.”

Cổ phiếu của tập đoàn Vân Thị đang trong trang thái hồi phục, Vân Thư cảm thấy đây là hiện tượng tốt.

Ông bà Vân vừa mới họp xong, đi ra khỏi phòng họp đã nhìn thây con gái cưng của bọn họ đứng ở cửa phòng họp cười khanh khách đợi bọn họ: “Con gái, sao con đột nhiên tới đây vậy?”

“Ôi nha, nhớ hai người rồi. Đi thôi, chúng ta quay vê văn phòng.”

Ông. bà Vân cực kỳ hài lòng với Con rê của bọn họ, chuyện lần này: của Vân Thư là anh hao tâm tổn sức giải quyết, lại bỏ ra số tiền lớn tặng trường học cho Vân Thư.

Còn nhớ lúc ban đầu, đêm khuya Tạ Mẫn Hành gọi điện thoại cho Hơn họ: “Ba, chuyện của Tiểu Thư con sẽ xử lý, ba và mẹ duy trì ồn định của công ty trước, khống chế giá cổ phiếu, không thê giảm quá thấp, lúc cần thiết Tạ Thị sẽ ra tay.”

Hiện tại xem ra chuyện này con rễ giải quyết rất tốt, ông Vân đột nhiên hỏi: “Tiêu Thư, thời gian trước con làm cái gì vậy? Không thấy giúp Mẫn Hành?”

“Hả? Con à, thời gian trước con… cái gì nhỉ?” Vân Thư bị hỏi, đột nhiên lắp bắp.

Nhớ lại thời gian trước, không phải cô chơi cờ với ông nội Tạ thì là đi hái hoa, gặp được Tạ Mãn Tây vệ nhà thì hai người họ ở trong nhà ăn đồ ăn vặt xem phim. Cứ như vậy trôi qua quả thực quá sảng khoái.