Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 359




Tạ Mẫn Hành túm tóc người mặc áo đen, trừng mắt nhìn gã ta: “Nếu miệng cứng răn không nói thì hãy nêm thử thủ đoạn của Trần Tứ đi.”

Tạ Mẫn Hành xoay người đưa tay về phía sau, người phía sau kéo người mặc áo đen đi vào nơi sâu.

Nhưng chỉ chốc lát sau, người mặc áo đen đã thét chói tai cầu xin tha thứ vang vọng toàn bộ địa lao.

Người đứng sau đã bị khai ra, người đàn ông nhã nhặn chạy ra nói với Tạ Mẫn Hành: “Thưa cậu, đã hỏi ra rồi, làm cả nửa ngày hóa ra là nợ đào hoa của cậu và ba cậu.”

Nam Liêu đã bị nhốt, ông Tạ nể mặt quôc chủ tức giận rời đi. Trước khi đi, ông ây còn nói với quốc chủ nước Nam: “Quốc chủ, công chúa còn nhỏ, làm cha mẹ phải quản giáo mới đúng.”

Câu nói này rất mỉa mai.

Lúc Tạ Mẫn Hành chuẩn bị xả giận cho cô vợ nhỏ của mình thì cô vợ nhỏ của anh lại vui vẻ đi gặp tình địch của mình, sao anh chịu được chứ.

Giang Quý không sợ chuyện lớn nói với Tạ Mẫn Hành: “Thấy chưa, cậu nhóc nhà họ Đàm theo đuồi em gái tôi đã năm năm rồi, vừa mới về nước đã hẹn em gái tôi. Cậu xem em gái tôi nề mặt chưa kìa, đi qua điên cuông. Cậu không nhận được đãi ngộ như vậy đúng không?”

Gần đây Giang Quý cũng không nhàn rồi, gia đình anh ây và phòng giáo dục có quan hệ mật thiệt, đều % làm giáo dục, anh ấy đã lén giúp Vân Thư giải quyết sự việc hồ sơ học bạ, không đến mức chịu áp lực bên ngoài chuyện trường học đuôi Vân Thư.

Vân Thư được mời đến quán cà phê, vừa vào cửa đã nhìn thấy Đàm Nhạc bên cửa số: “Tiểu Thư, em đến rồi.”

“Chậc, không phải anh nói có đơn nghỉ học của tôi, Sao, nên đương nhiên tôi phải đến rồi.” Vân Thư bỏ túi xách xuồng, uông một ngụm nước nói: “Đơn nghỉ học đâu? Nếu bị tôi phát hiện anh lừa dồi tôi thì anh sẽ chết đó.”

Đàm Nhạc nhìn cô gái đã lâu không gặp lại trưởng thành: “Tiểu Thư, em có nhớ anh không?”



Vân Thư không chút khách sáo lắc đâu: “Không nhớ.”

Đàm Nhạc không ngại: “Không có lương tâm.”

Vân Thư nhún vai: “Mau đưa đơn nghỉ học cho tôi, không thì anh đợi bị đánh đi. Tôi nói cho, anh biết, anh Giang Quý đã trỏ về rồi.”

“Em có biết Chu Yên không?”

“Chu Yên là ai? Có một ngôi sao tên là Chu Yên, tôi chỉ nghe nói vê cô ta, có chuyện gì vậy?” Vân Thư không biết ý gì, sao đột nhiên lại nói đên người này?

Đàm Nhạc nghe Vân Thư nói không biết Chu Yên, lập tức yên tâm: “Là anh suy nghĩ nhiều rồi, đơn xin nghỉ học là cô ta đưa cho anh. Còn cô ta lấy được như thế nào thì dường như cô ta có ẩn ý khó nói, anh cũng không chất vấn, lấy về được là tốt.”

Vân Thư gật gật đầu, đưa tay hỏi Đàm Nhạc: “Đưa cho tôi.”

Vân Thư lấy được đơn xin nghỉ học, vội vàng chụp ảnh lưu lại, nói cái gì, cũng phải lưu lại: “Rốt cuộc cũng đề tao tìm được mày rồi. Tao có thể yên tâm rồi.”

Vân Thư thỉnh thoảng còn nhìn đơn xin nghỉ học của mình: “Là thật, Đàm Nhạc nêễu anh tiện hãy giúp tôi hẹn Chu Yên, tôi phải cảm ơn cô ta trực tiêp.”

“Tiểu Thư, anh đã cảm ơn thay em rồi, em không cần phải cảm ơn nữa.

Những người như vậy ít tiếp xúc là tốt.”

Vân Thư lắc đầu: “Không giống nhau.”