Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 337




Vân Thư nói: “Khinh Khinh, buổi chiều có tiết không? Tới khoa kinh doanh tìm trưởng khoa với tớ đi, hỏi tình hình thử. Nhưng đúng là tớ không nói nên lời với nhà trường, không thê liên lạc với ba mẹ cũng không gọi cho tớ.”

Lâm Khinh Khinh: “Buổi chiều tớ có hai tiết. Cậu tự gặp trưởng khoa đi, học về tớ tới phòng học vụ để hỏi thăm.”

Vân Thư gục trên bãi cỏ: “Hiện tại tớ nghỉ ngờ có người có ý quấy rồi tớ.”

Lâm Khinh Khinh cũng nằm bên cạnh Vân Thư hỏi: “Cậu nói cho Giang Quý biết chưa?”

Vân Thư lắc đầu: “Giầu thôi, Giang Quý biết chuyện có lẽ sẽ mua trường mắt, có tiền cũng không thể đốt như thế. Để lại ít tiên cho anh ây sau này còn cưới vợ.”

Hai người nằm trên bãi cỏ, chau mày nói: “Tìm được ông ây, ít nhất phải chắc chắc trưởng khoa đã thực sự ký tên và đóng dâu vào đơn xin đình chỉ của tớ.”

“Trưởng khoa đã đóng dấu rồi, sao nhà trường đột nhiên tìm cậu? Cậu nghỉ một tháng nên công bố chứ.”

“Đó là lý do tại sao tớ nói là có người đang quây rồi tớ.”

Ai biết dự đoán, sau này thành thật.

Vào buổi chiều, Vân Thư tìm gặp trưởng khoa giải thích rõ ràng vê hoàn cảnh của mình: “Trưởng khoa, chuyện của em thầy cũng biết, đơn bảo lưu thầy cũng ký rôi, nhưng nhà trường đột nhiên gọi cho em yêu câu em làm thủ tục bị đuổi học. Trưởng khoa, em nên làm gì?”

Trưởng khoa có ấn tượng với chuyện của Vân Thư, ông ta thắc mắc: “Tôi đã nộp đơn xin bảo lựu cho em rồi, sao lại đột ngột bị đuôi học?”

Vân Thư: “Trưởng khoa, thấy đã nộp cho trường học rôi sao?”



“Tôi đã nộp rồi, có trong hồ sơ của em, nếu làm mqqwt sẽ là một vấn để lớn.”

Trưởng khoa có tiết: “Em đến phòng giáo vụ đi, tôi sẽ liên lạc bên đó sau buôi học.”

Vân Thư ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn trưởng khoa.”

Vân Thư không đợi Lâm Khinh Khinh, tự tới phòng giáo vụ hỏi chuyện bị đuôi học: “Cô ơi, em vừa tìm trưởng khoa, trưởng khoa đã ký vào đơn xin bảo lưu của em, nộp cho trường học, hiện giò em có thể kiểm tra đơn xin bảo lửu của em không?”

“Em là Vân Thư?” Giáo viên hỏi.

Vân Thư gật đầu: “Vâng, là em.”

Cô giáo tức giận nói: “Viết số điện thoại di động của ba mẹ là số trồng, sao không viết số điện thoại của mình là sô trông luôn?”

Vân Thư: “Thưa cô, em sai rồi. Ba mẹ thường rất bận, em cho răng nhà trường, Sẽ không liên lạc với ba mẹ nên ghi số điện thoại của gia đình lúc trước. Xin lỗi, đã gây rắc rôi cho mọi người.”

Nhìn thấy thái độ thừa nhận lỗi lầm của Vân Thư, giáo viên măng Vân h. “Yo, ba mẹ em bận, bận cái gì, tỷ phú à, thật SỰ rất bận sao.” Cô giáo không biết gia thế của Vân Thư, trong trường chỉ có bạn bè biết, nên cô giáo nói thê là đang chế nhạo Vân Thư.

Vân Thư: “Cô, cho em xem đơn xin bảo lưu được không?”

*“Em nói muốn xem là được xem à, em là sinh viên mà sao thé, trong mắt còn giáo viên không.” Giáo viên cao giọng quát Vân Thư.

Các giáo viên xung quanh bạo gồm cả sinh viên làm nhiệm vụ đều dừng công việc của họ lại, nhìn về phía này, bởi vì Vân Thư là hoa khôi của trường năm ngoái, nhìn thoáng qua đã có rất nhiều người nhận ra cô: “Không phải là Vân Thư à?”