Cao Duy Duy hỏi: “Sau khi bắt được thì sao? ‘ Chứng ta đều biết đó là ảnh thật, Điều này nên giải quyết thế nào.”
Bạch Phàm: “Tôi sẽ xử lý.”
Cao Duy Duy cắt ngang điện thoại, nói với Vân Thư: “Chỗ của người quản lý cũ của tôi ở ảnh thị Hàn Hoặc có hợp đồng và những thứ khác của tôi, đi một chuyến lấy lại với tôi đi.”
“Cô không thích hợp xuất hiện ở ảnh thị Hàn Hoặc, để tôi và An Kỳ đi lấy, chìa khóa sẽ đưa cho cô.”
Trên đường Vân Thư đến ảnh thị Hàn Hoặc, An Kỳ mừng rỡ như điên: “Tiểu Thư, chúng ta ký được với Cao Duy Duy rôi sao?”
Vân Thư: “Hây, ai biết được. Trở về chúng ta hãy in hợp đồng, hôm nay hại chúng ta không mang theo hợp đồng, thât sách thất sách, ai ngờ ngày đầu tiên đã ký hợp đồng thành công chứ.”
An Kỳ tiếp tục kích động.
Bộ đội gìn giữ hòa bình tại một quốc gia nào đó, Tạ Mẫn Thận giật mình bật dậy trên giường, vừa nhìn bên giường không có ai, mới thở phào nhẹ nhõm.
Ai có thể nói cho Tạ Mẫn Thận biết là ai theo đuôi ai vậy?
Mối quan hệ giữa Dương Nhiễm và Hắc Hùng, Hắc Hùng cùng đội mà anh ta lập nên là một thế lực đen khác ở địa phương, Dương Nhiễm là sát thủ có thê xuất thủ nhất của Hắc Hùng, nhưng sát thủ lại yêu phải kẻ thù của mình? Hoặc là nói, chuột yêu mèo? Đã khiến Hắc Hùng tức giận không nhẹ.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe
Dương Nhiễm có dáng vẻ: Anh làm gì được em?
Hắc Hùng hạ lệnh giết Tạ Mẫn Thận, nhưng Dương Nhiễm không đồng ý: “Người đàn ông của em, ai dám đụng vào?”
Cho nên, mấy đêm liền Dương Nhiễm đều lặng lẽ bò lên giường Tạ Mẫn Thận, tuy rằng đều bị phát hiện rôi bị ném ra ngoài, mấy ngày qua, chất lượng giâc ngủ của Tạ Mẫn Thận như chim sợ cành cong, dù là thứ gì nhẹ nhàng chạm vào anh ấy đều lập tức bừng tỉnh, lần này cũng như vậy.
Dương Nhiễm ở trong bộ đội, ai không gọi cô ấy là chị dâu thì cô Ấy sẽ đánh đến khi người ta gọi cô ây mới thôi, ở trong bộ đội, cô ây hiếm khi gặp phải đối thủ.
Tạ Mân Thận mở rộng cánh cửa, bên trong là bộ đội gìn giữ hòa bình “khóc như mưa” tiễn Dương Nhiễm rời đi, bên ngoài là một đám phần tử đen với vòng eo lớn võ tay nghênh đón chị Nhiễm về nhà.
Lần đầu tiên hai bên đều không tranh cãi, hơn nữa còn có mục đích nhất trí.
Dương Nhiễm quay đầu hỏi Tạ Mẫn Thận: “Anh có muốn tôi đi không?”
Tạ Mẫn Thận ra lệnh cho phụ tá phía sau: “Đưa dây thừng cho tôi.”
Sĩ quan phụ tá không biết lấy dây thừng từ đâu ra để giao cho Tạ Mẫn Thận.
“Giữ cô ấy lại, trói lại cho tôi.”
Dương Nhiễm thấy † thế không đúng, giãy dụa chạy về, kết quả bị đám binh ngăn cản, hai quyền khó địch bón tay, cô ây bị Tạ Mân Thận đích thân trói lại, chỉ có thể nhảy.
Dương Nhiễm nhìn tình hình không đúng, mây thanh niên thô kệch còn đang khen ngợi vì hành vi của Tạ Mân Thận, vậy cũng được sao?
“Cứu mạng, đại tá Tạ trói người rồi, đại tá Tạ muốn hành hung, đại tá Tạ không lẽ anh thích ngược đó chứ? Hu hu hu hu…”
Miệng Dương Nhiễm bị Tạ Mẫn Thận dùng băng dỉnh bịt kín lại.
Làm xong mọi thứ, Dương Nhiễm vẫn còn: “Hu hu hu, hụ hu hu, hu hu hụ hu hụ hu hú!!!” Tạ Mẫn Thận, tôi sai rôi, cầu xin anh buông tôi raIIl Tạ Mẫn Thận vỗ võ tro dây thừng còn sót lại trên tay: “Đi thôi, dân đi cho tôi.