Vân Thư với lớp trưởng và mấy bạn học khác gọi tài xế tới đưa bạn) họ đến khách sạn. Ngày mai còn có một bữa tiệc cần quấy, đã nói ba ngày ba đêm không được dùng lại.
Bận rộn xong, cuối cùng chỉ còn lại mây người bọn họ, bởi vì Vân Thư lái xe nên không củng chuyến xe với lớp trưởng, cho nên Vân Thư rời đi muộn nhất.
Khi cô đi ra khỏi phòng, nhìn thầy Mộng Kỳ bị một người đàn ông chạc tuôi ba cô ôm cô ta, hai người họ có vẻ mặt ái muội, đi về phía trước. Mà Cao Duy Duy đi ra sau cùng, người đại diện của cô ta đi theo bên cạnh cô ta, khuyên Cao Duy Duy: “Duy Duy, cô đừng áy náy, đây là lựa chọn của chính cô ây, cô không có quyền can thiệp, cô ây đã trưởng thành, phải học cách chịu trách nhiệm về hành vi của mình.”
Người đẹp lạnh lùng Cao Duy Duy vẫn có ánh mắt tự trách: “Tôi không nên dẫn cô ây đến bữa tiệc này.”
Người đại diện đặt tay lên vai Cao, Duy Duy, nói: “Cho dủ lần này cô ây không đên với cô, cô ấy cũng sẽ đi theo con đường này đên một bữa tiệc khác, cô có thể bảo đảm sau này cô ây không tham gia dùng bữa không?
Bản thân cô ấy đã bán mình, mà cô thì không đáng tự trách thay cho cô ây. Cô có biết tại sao lúc trước tôi chọn cô tiền vào ảnh thị Hàn Hoặc không? Bởi vì cô là nghệ sĩ sạch sẽ nhất mà tôi từng thấy, tôi nhìn thấy được giới hạn hành vị trong mắt cô.
Cô giống như một miếng ngọc trắng thượng cô bị ném trong bùn, nhìn thây tất cả mọi thứ bân thỉu như ng vân duy trì bản thân, trong sạch. Cô không bị ô uê bởi mãy người trong giới này, cô vân là cô, là cô của năm mười hai tuổi.”
Cao Duy Duy may mắn gặp được một người đại diện biệt đánh giá cao mình, cô ta chân thành hết “Cảm ơn cô, giải cứu miễng ngọc trắng thượng cổ tôi khỏi bùn. Cảm ơn cô đã hiếu tôi và đánh giá cao tôi.”
Người đại diện: “Này, hai chúng ta đừng hâm nóng nữa, đi thôi, lẽ nhà tắm rửa đi ngủ, hiếm khi hai ngày này rảnh rỗi hãy nghỉ ngơi. Lịch trình ngày mốt đã xếp đầy cho cô rồi.”
Trong phòng ăn, Vân Thư im lặng kể lại lịch sử gặp mặt lần thứ hai của mình và Cao Duy Duy: “Tuy rằng ngay từ đầu tôi không có cảm giác gì với Cao Duy Duy, vôn là một người bị chọc, lúc ây Jlôi chỉ lo sợ hãi, không để ý lắm, mà lần thứ hai tôi mới nh tới, hơn nữa trải nghiệm của cô ấy bao gôm người đại diện đánh giá cô ấy tôi đều nghe lén được, sau đó tôi cũng đã tra qua tài liệu, đúng là không có tài liệu đen của Cao Duy Duy, nói tiếp, tôi rất bội phục CÔ ấy, tôi cảm thấy đáng khi gọi cô ây là nữ thần.”
Nara và An Kỳ nghe xong, trong lòng có chút dao động với cuộc gặp gỡ Cao Duy Duy lân này.
Nara gãi đầu hỏi: “Cho nên các người kéo tôi ra đây là muôn nói rõ Cao Duy Duy trong sạch sao? Tôi tin, nhưng khán giả không tin.”
Vân Thư nhìn An Kỳ, An Kỳ biết Vân Thư muốn nói tiếp cái gì, cô lặng lẽ nhìn Nara nói: “Chúng tôi tìm cô là muốn tư vấn chút chuyện.”
Ánh mắt Nara đảo quanh giữa hai người họ: “Chuyện gì?”
Vân Thư cúi đầu đến gần Nara nói: “Tôi muôn cô dạy tôi và An Kỳ làm thế nào mới có thê khiến Cao Dùy Duy ký hợp đồng với ảnh thị Giang Tả chúng ICT, “Cái gì?” m thanh của Nara rất lớn, khiến ánh mắt của không ít người xung quanh đều xoay chuyền nhìn về phía bàn bọn họ.
An Kỳ xấu hồ xin lỗi xung quanh: “Xin lôi, xin lỗi.
Nara hạ thấp giọng nói: “Đầu óc cô có sao không?”
Vân Thư nói: “Bọn cô đều tin nữ thần trong sạch. Hơn nữa, chuyện này, chắc chăn có thẻ điều tra rố ràng.
Nara khổ não, hỏi Vân Thư: “Sao cô biết?”
Vân Thư: “Bạn trai của nữ thần đang âm thầm điều tra người làm rò rỉ hình ảnh.”
Biểu cảm của Nara còn khó hình dụng hơn vừa nấy: “Tiểu Thư, cô mau nói cho tôi biết, sao cô biết cô ấy có bạn trai, hơn nữa lại còn âm thầm điều tra?”