Danh tiếng lúc đó của cô ta chỉ giới hạn trong việc quay MV hoặc quay một quảng cáo rất nhỏ, nhưng cô ta rất đẹp, vÌ vậy công ty đã đưa cô ta đến bữa tiệc tối làm khách. Cao Duy Duy là nữ sinh đại học, trẻ tuổi lại xinh đẹp, mới bắt đầu bữa tiệc thì còn nói chuyện khách sáo, đợi xong việc, đã có người không kiềm chế được tay mình, cô ý đụng vào Cao Duy Duy. Cô ta tránh né thì anh ta càng tiền đến.
Vân Thư cúi đầu buôn bực ăn cơm, không cho ra ngoài chơi nên không vui. Ong Vân gấp thức ăn cho cô, cô tức giận đặt đĩa sang một bên, kết quả thìa rơi xuông đật. Vân. Thư khom lưng xuống nhặt thì tầm mắt bị chủ đầu tư đối diện dọa sợ, tay anh ta Sờ ở trên đùi Cao Duy Duy, mà Cao Duy Duy lại cầm đũa hung hăng đâm vào tay anh ta.
Vân Thư kinh ngạc, đứng dậy kéo cánh tay ông Vân không buông. Mà Cao Duy Duy vì chọc vào mu bàn tay anh ta đã chọc giận chủ đầu tư.
Anh ta “bốp” một cái vào mặt Cao Duy Duy, trong nháy mắt mặt cô ta sưng lên nửa bên. Tiếng mắng chửi giận dữ liên tiếp, Cao Duy Duy tiện tay cầm ly cao chân ném vào đầu chủ đầu tư, nhưng cô ta vẫn không nói một lời.
Lúc chủ đầu tư còn muốn đánh cô ta, Vân Thư nhào vào lòng ông Vân: “Ba”
Ông Vân kịp thời ngăn chặn chuyện tục tĩu này tiếp tục xảy ra: “Tôi không biết chủ tịch Vương có khuynh hướng bạo lực đó, con gái tôi sọ không nhẹ luôn nè.” Lúc á ấy ông Vân là đối tác lớn nhất của bọn họ, cho nên lời ông Vân vừa dứt, chủ tịch Vương đã thu hồi bàn tay muôn đánh Cao Duy Duy, nhìn Vân Thư được ông Vân ôm vào trong ngực, cúi đầu xin lỗi.
Ông Vân: “Tôi thấy chuyện này cũng được rôi, tôi dân đứa trẻ vê nhà trước, vệ nhà muộn, chị dâu cậu lại căn nhẫn nữa.”
Đi đến cửa, ông Vân Xoay người nói với Cao Duy Duy vẫn còn đứng tại chỗ: “Muộn như vậy rồi, con cũng mau quay về trường học, học tập chăm chỉ mới là điêu quan trọng nhất.”
Lúc ấy Cao Duy Duy cũng ngây ra, sau khi biết con người của ông Vân, vì bảo đảm an toàn đã rời khỏi khách sạn với ông Vân và Vân Thư.
Vân Thư nói xong, trên mặt mang theo kiêu ngạo: “Nói như vậy, tôi với ba tôi đã cứu cô ây trong lúc vô tình đó.”
Nara: “Chuyện cô nói là của năm năm trước, nêu sau đó cô ta thay đổi thì vân sẽ ra ngoài bán thân.”
Vân Thư nói: “Trùng họp đúng là trùng họp, hai năm trước tôi đã gặp cô ấy một lần, lúc đó cô ây đã là nữ thần.”
Nara hút một ngụm nước ngọt, An Kỳ cũng uông nước của mình.
Mùa tốt nghiệp, bạn học sông chung ba năm không ít khi đi ra ngoài tham gia tiệc tùng, hát hò, nhảy nhót, đua xe, có rất nhiều hoạt động. Vân Thư cũng tham gia một sô hoạt động.
Mỗi lần có hoạt động đều có phần của cô.
Lần này càng phải tham gia, dù sao cũng tôt nghiệp rôi, sông chung ba năm, vẫn là có tình cảm.
“Các bạn học sinh thân mến, sau khi tốt nghiệp cấp ba, học sinh khối chúng ta ai đi nước ngoài sẽ ra nước ngoài, ai thi đại học cũng trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học, ba năm cấp ba, ba mươi học sinh lớp hai chúng ta sớm chiều bên nhau rất hòa thuận rất vui vẻ…” Lớp trưởng điển hình của lớp hai vẫn đang phát biểu dài dòng, áo trắng tay ngắn kẻ sọc trắng xám, đầu đỉnh, cơ thê hơi mập, ngoại hình được coi là bình thường giữa học viện Thương Kiều toàn quý tộc, nhưng dáng người lại cao, chơi bóng rõ rât giỏi, tính tình cũng tốt.
Lời phát biểu của lớp trưởng vẫn chưa kết thúc, các học sinh bên dưới đã lên tiếng trêu chọc: “Lớp trưởng, là cậu sớm chiều bên nhau với bọn tớ hay là cậu với ai đó? Ha ha hai”
Các bạn trong lớp vẫn nói đùa: Lớp trưởng, chúng ta đều trải qua hết các kỳ thi, sóng to gió lớn… ha ha!”
Như mọi khi „ rong mỗi cuộc họp lớp, mọi người đều ỷ tính tình của lớp trưởng tôt, không đợi lớp trưởng nói xong đã bắt đầu cười đùa.