Trên đường đi, Tạ phu nhân nói với Tạ Mân Tây: “Đừng chạy lung tung vào ban đêm, hãy giữ lây điện tin di động, ngày nào đó con sẽ cân gọi về nhà.”
Tạ Mẫn Tây đồng ý. Ông Tạ và .Tạ Mẫn Hành đang cô gắng tìm hiều xem có nên chấp nhận trường. câp trung học cơ sở sô mười ba này hay không.
Vân Thư nhắc điện thoại quay một đoạn video nhỏ, chú thích: Dáng vẻ đi học của công chúa nhỏ.
Sau đó gửi cho nhóm chat gia đình, đồng thời toàn bộ nhà họ Tạ và ba mẹ nhà ngoại của Vân Thư đều nhận được tin nhắn.
Xe của nhà họ Tạ tiến thẳng vào trường, hiệu trưởng đích thắn tiếp đón, chỗ đậu xe của hiệu trưởng giờ đã đậu xe của nhà họ Tạ.
Tài xế mang đồ của Tạ Mẫn Tây vào phòng ngủ trên lầu.
Hiệu trưởng nói chuyện với ông Tạ và Tạ Mân Hành.
Vân Thư theo Tạ Mẫn Tây lên lầu để dọn giường.
Phòng ngủ con gái và phòng ngủ con trai tạo thành một góc vuông, thêm cả phòng ăn vừa hay lại tạo thành một tam giác vuông cân, Tạ Mẫn Tây ở trên tâng ba.
Một phòng có mười hai người ở, có cả giường tầng, không có bàn, môi người một chiêc tủ nhỏ màu vàng, trong đó một số tắm gỗ trong tủ bị lật lên. Tạ Mẫn Tây đã đi trễ, chỉ còn lại chiếc giường tầng cuối cùng, mà giường này còn không tốt cho lắm.
Nhìn tâm gỗ ở bên cạnh cũng có thể nhìn thấy những chiếc gai móc ở trên.
Vân Thư chưa bao giờ sống trong ký túc xá như vậy, Tạ phu nhân cũng chưa từng gặp phải chuyện như té này, nhưng Tạ Mẫn Tây cũng chẳng quan tâm, giãẫm lên bàn đạp, rồi đi thăng lên.
“Mẹ, chị dâu, lấy cho em tắm khăn trải giường trong hộp. Em sẽ lót một lớp lên trước.”
Tạ Mẫn Tây gọi Vân Thư và Tạ phu nhân.
Vân Thư và Tạ phu nhân nhìn nhau, Vân Thư mở lời: “Mẹ, .‹hãy dẫn Mẫn Tây trở lại Thương Kiều, cái này…”
Tạ phu nhân cũng lo lắng: “Gọi cho ba con và Mẫn Hành yêu câu họ đến xem môi trường ở đây như thế nào, xem liệu họ có nỡ bắt Mẫn Tây sông ở nơi thế này không.”
Tạ phu nhân đặt tay lên giường tầng trên, nói: “Thanh sắt này thì bảo vệ được gì? Giường thì cao như vậy làm sao đây.”
“Đất nơi này là bê tông. Cảm thấy quá xót xa rôi.”
“Chiếc giường này chỉ là một mảnh gô, thậm chí không có nôi một tắm nệm cứng, sao người ngủ được đây.”
“Đây là tủ à?”
Sau khi Vân Thư kết thúc cuộc gọi điện thoại, cô lại vào ký túc xá, thây mười một cô gái khác và gia đình của họ đang choáng váng đứng hình khi thấy Tạ phu nhân.
Tạ Mẫn Tây cũng có chút xấu hồ, đây đầy Tạ phu nhân: “Mẹ ơi, con ồn.”
Tạ phu nhân thấy Vân Thư trở lại, bà ây hỏi: “Ba con và Mẫn Hành nói sao?”
“Mẹ, ba và Tạ Mẫn Hành chút nữa sẽ ghé qua đây.” Vân Thư trả lòi.
Tạ phu nhân lại phàn nàn thêm một vài lời, chau mày buồn bã, báu vật trận quý trong lòng bàn tay mình phải sông ở nơi gì thê này.