Giáo viên hướng dẫn lại khuyên Vân Thư, ý chí của Vân Thư rất kiên định, nghỉ học một năm: “Giáo viên, em sẽ không đi học nữa, em có thê trực tiếp ủy thác cho bạn em để giúp em giải quyết vấn đề này không?”
Giáo viên hướng dẫn: “Được thôi.
Nhưng phải có chữ ký của viện trưởng.”
“Vâng ạ, cảm ơn, em sẽ liên lạc với trưởng khoa.” Với sự giáo dục của Vân Thư, ba mẹ cô rất ít lo lắng, bởi vì họ tin Vân Thư có thể xử lý tôt mọi việc.
Sau khi cúp điện thoại, Vân Thư thở phào nhẹ nhõm: “Mẫn Tây, nếu như em không nhắc, chị chắc chắn sẽ quên.
Tạ Mẫn Tây: Chị dâu, chị bận tới ngôồc rồi.”
Vân Thư: “Chị đã không đến trường gần bốn tháng, chị mà nhớ tới trường học thì mới là lạ đấy.”
Tạ Mẫn Tây nghĩ: Có quá nhiều chuyện không mong muốn đã xảy ra trong bốn tháng qua, nhưng cũng là điều tốt.
Tạ Mẫn Tây lại hỏi: “Chị dâu, chị đang làm công việc gì vậy? Chị đang thiêu tiền hay kiếm kinh nghiệm?”
“Thiếu tiền.”
“Chưa chắc, anh của em không đưa chị tiền sao?”
Vân Thư: “Có, ba chị cho chị hàng trăm nghìn một tháng, còn anh trai em đưa luôn tiền triệu, sao lại không đưa chứ. “
Tạ Mẫn Tây không hiểu nồi: “Thế thì chị đi làm đề làm gì cơ chứ?”
Vân Thư: “Em không hiểu cũng đúng.” Bởi vì chị còn phải trả lại nhà em năm ngàn vạn, nêu đã hứa thì phải làm.
Năm ngàn vạn không được xin tiền của ba nên phải tự kiếm lấy.
Năm ngàn vạn kiếm đến lúc nào chứ?
Tạ Mẫn Tây: “Chị ngốc thật đáy.”
Vân Thư: “Có lễ là ngóc rồi!” Lúc hứa lời hứa ngu ngôc đó rất sung sướng.
Sáng sớm Tạ Mẫn Hành đã đưa Vân Thư đến văn phòng, Vân Thư vẫn ăn mặc như ngày hôm qua, chỉ có khoác thêm một chiễc áo khoác bên ngoài.
“Tôi đi đây, trưa tôi đến đón em đi ăn nhé?” Trước khi Tạ Mẫn Hành ròi đi còn hỏi.
Vân Thư: “Không cần đâu, trưa em ra nhà ăn ăn cơm. Anh đừng tói tới lui lui.”
Tạ Mẫn Hành đồng ý, Vân Thư: cần học cách hòa đồng với đồng nghiệp.
“Em đi đây.”
Vân Thư trở lại bàn làm việc, Nara ngày hôm qua đi tới hỏi: “Vân Thư, vừa nôi là anh trai của cô sao?”
Vân Thư lắc đầu: “Không phải, chồng tôi. Hôm qua không phải đã kế cô nghe rồi còn gì.”
Nara cười cười: “À, tôi vừa nhớ lại rôi.”
Nara là chúa buôn chuyện trong văn phòng, một lúc sau, Tạ Mẫn Hành bị lôi ra nói, Tạ Mẫn Hành là đại gia ngâm vừa tử nước ngoài trở vê, chủ tịch tập đoàn Tạ Thị, vân vân mây mây, hàng loạt tin tức Nara nhìn sang Vân Thư lại liếc sang máy tính.
Một bên là Chu Tuần, Nara nói với Chu Tuần: “Chiếc túi cô ây đang mang chắc chắn là đồ thật.”