Vân Thư ngủ dậy hơn chín giò, xuống lầu nhìn thây Tạ Mẫn Tây cũng vừa mới rời giường: “Mẫn Tây, chào.”
“Chị dâu, chào.”
Tạ phu nhân chỉ vào mặt trời bên ngoài nói với hai đứa nhỏ: “Chào cái gì, mặt trời đều chiều đến mông rồi.
Hai đứa tính ngủ đến khi mặt trời mọc ba sào à, còn không bằng khai giảng cho rồi.”
Lãng phí thời gian, Tạ phu nhân cảm thấy chính là lãng phí cuộc sống.
Ở chung một thời gian, Vân Thư cũng biệt Tạ phụ nhân là người thế nào, cho nên cô hoàn toàn không thèm để ý Tạ phu nhân lèm bèm bọn họ.
Vân Thư nói: “Mẹ, bọn con vất vả mới được nghỉ hè, hơn nữa chiều đến mông, con kéo. rèm cửa số không phải là được rồi sao.”
Tạ phu nhân nói: “Con còn cãi lại.”
Vân Thư giả bộ yếu đuối, lùi về phía sau một bước, lắc đâu.
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy.
Tạ phu nhân chỉ vào hướng nhà bếp: “Hai đứa mau đi ăn cơm, sắp đên giờ ăn trưa rôi đó.”
Vân Thư và Tạ Mẫn Tây tay trong tay ngồi trong phòng khách, Vân Thư cảm thây chỗ nào đó không đúng, nên hỏi Tạ Mẫn Tây: “Mẫn Tây, không phải ông nội nói dậy muộn thì không có cơm ăn sao?”
Tạ Mẫn Tây: “Đúng vậy chị dâu, nhưng ông nội không có ở nhà, không sao đâu.”
Nói như vậy, ông nội biến mắt cô cũng không biệt, Vân Thư hỏi: “Không ở nhà sao? Ông nội đi đâu rồi?”
Tạ Mẫn Tây thì quen rồi: “À, hàng năm quân đội sắp đón năm mới đều sẽ mời ông nội đi nói chuyện hoặc để ông nội đi trấn giữ, năm nay cả nhà ở trong nước, có lẽ bốn ngày sau mới trở vê.
Vân Thư có chút lo lăng cho sức khỏe người già: “Vậy sức khỏe ông nội không sao chứ? Đi qua đi lại rất mệt mỏi, hơn nữa hoàn cảnh của quân đội cũng rất ác liệt.”
Tạ Mẫn Tây nói: “Đừng quá lo lắng, có quản gia đi cùng ông nội, bác sĩ riêng của chúng ta cũng đi theo, đến quân đội còn có bệnh viện quân đội.”
Bỗng nhiên Vân Thư nhớ đến chuyện hôm qua ông nội hẹn cô, câu trả lòi của bản thân quả thật là đã từ chi, có lẽ là ông nội muốn dẫn mình đi. Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Mẫn Tây, hôm qua ông nội đi khi nào?”
“Cái này em không biết, thím Lý, ông nội đi từ khi nào vậy?” Tạ Mẫn Tây nhìn thấy người giúp việc vẫn đang phụ trách phục vụ đồ ăn hỏi.
Thím Lý đáp lại: “Tướng quân lên máy bay lúc một giờ trưa hôm qua.”
Trong lòng Vân Thư có chút không dễ chịu, giống như mình đã làm tôn thương ông nội vậy.
Tạ Mẫn Tây nhìn ra tâm tư của Vân Thư, Tạ Mân Tây an ủi: “Chị dâu, ông nội sẽ không dẫn người đến quân đội, nêu chị là người nhà thì sẽ bị lộ diện trên truyền hình, điều này sẽ tạo thành uy hiếp. đôi với an toàn cá nhân của chị, nguyên tắc của ông nội chính là tuyệt đôi không thể để cho người nhà gặp nguy hiệm. Đừng tự trách mình. Còn nữa, đợi lúc ông nội trở về thì kế hoạch của hai chúng ta cũng đã hoàn thành, vừa hay cho bọn họ một bất ngờ.”
Tạ Mẫn Tây rất biết an ủi người khác, mây câu nói đã khiến Vân Thư không trách mình nữa, tâm tư đều nhào vào kế hoạch.