Từ xa, họ đã thấy bóng dáng hai vị trưởng bối đang ngồi chờ ở đó từ lâu Lục Thiên Phàm cùng vợ mình là Giang Hạ Vân, bên cạnh còn có một người nữa cũng trạc tuổi cùng với họ, không kho để đoán được ông ấy là quản gia nhà này. Ngoài ra còn có một số giúp việc trong nhà và cận vệ nghiêm chỉnh đứng đằng xa. Phải nói trông người Lục gia vô cùng quyền lực.
Hai vợ chồng Lục lão nhìn thoáng đã thấy Hàn Thiên Ngạo đang đi về hướng mình, nở nụ cười niềm nở, đứng dậy tiến lên chào đón cả hai anh:
“ Chà! Đã lớn thế này rồi cơ à! Nào nào mau lại đây ngồi mau, đừng khách sáo cứ coi như ở nhà.”
“ Vâng ạ. Cháu cảm ơn ngài. Gặp được hai vị trưởng bối đây đúng thật vinh hạnh cho chúng cháu!” Hàn Thiên Ngạo nói với tư cách là hậu bối, cháu chắt, người đi sau với thái độ vô cùng kính nể, lễ phép.
Bà cụ ngồi trước mặt cẩn trọng nhìn từng cử chỉ, lời nói của anh. Bà rất hài lòng với cậu cháu trai lớn của nhà họ Hàn, tâm trạng bà cực kì tốt bởi lâu lắm rồi mới có cơ hội gặp được một cậu trai trẻ vừa có tài, lễ nghĩa lại đẹp trai thế này.
“ Khụ! Khụ!... Lại gần đây ta xem nào! Cháu giống bà nội cháu thật đấy! Cặp mắt này không thể lẫn đi đâu được... À cậu bạn đi cùng cháu tên gì ấy nhỉ?”
“ Dạ cháu cảm ơn ạ, cậu này là Mạc Nhiên... Ừm là bạn cháu, bây giờ cũng đang làm thư kí cho công ty, chủ yếu là giúp đỡ cho cháu ạ.” Anh đảo mắt ra hiệu cho Mạc Nhiên đem đồ lên.
“ Chào Lục lão gia, phu nhân ạ! Tôi là thư kí của Hàn thị, chúng tôi có chút quà mọn đem đến, cũng không đáng là bao...”
“ Đến chơi thôi. Khách sáo làm gì, tấm lòng là được rồi!”
“ Không đâu ạ. Biết cháu sang đây công tác, bà nội già cả khó mà theo cùng nên có nhờ cháu mang ít quà gửi đến hỏi thăm cả nhà ấy mà.”
Được dịp, hai ông bà ngỏ ý muốn các anh ngồi lại ăn bữa cơm, sẵn tiện có thêm thời gian trò chuyện, dù gì thì hôm nay chúng nó trong nhà đều đi đâu mất tâm mất tích:
“ Lớn bé trong cái nhà này đều đi cả rồi, chỉ còn hai thân già này thôi. Mong hai cậu hiểu cho nhé! Hôm nay có bận việc gì không? Ở lại ăn bữa cơm rồi về.”
“ Dạ không ạ.”
“ Tốt! Cứ tự nhiên đi nhé, thanh niên mà cứ ăn nhiệt tình vào... đừng cứ thẹn thùng như thiếu nữ mới lớn mãi thế chả ra gì!”
“ Vâng. Vâng.”
Bên này, hai anh em nhà họ Lục đã tới được điểm đến. Hiện tại, họ đang đặt chân ở trung tâm thương mại bậc nhất nước A, nó nằm giữa phố đi bộ phồn hoa của thành phố. Lục Mạn Y cùng anh trai hòa vào dòng người đông đúc. Tưởng chừng khi cô bước vào sẽ chọn lấy cho mình những bộ quần áo xa xỉ, đặt tiền nhưng trái lại cô chỉ nhìn ngắm chúng một lượt rồi lướt qua, không hề vung tiền mua một món đồ nào.
Cô chỉ chọn mua một vài thứ linh tinh rẻ tiền: một bộ pijama màu hồng, hoodie cho Lục Tư Thần và vài chiếc áo phông đơn điệu, tất cả đều là sản phẩm của các brand nhỏ trong nước.
Khi ra khỏi nhà, Lục Mạn Y có thói quen đeo khẩu trang, trên đầu đội thêm một chiếc nón lưỡi trai. Bởi vậy không một ai có thể nhận ra cô lúc này, hiếm lắm vào những lúc cô sơ ý mới có thể nhìn thấy mà để ý đến.
Nhân viên trong một số cửa hàng nhìn thấy cô chỉ xem mà không mua, ăn bận thì rẻ rúm vì vậy liền trở mặt không tôn trọng khách hàng như lúc vừa mới bước vào. Họ thì thầm to nhỏ với nhau còn cố ý để cho cô nghe thấy, tự cảm thấy xấu mặt rồi rời đi.
“ Đã không có tiền mà còn vào đây ngắm nghía gì chứ!”
“ Nhìn cách ăn mặc trẻ con của cô ta đi. Xì, thật quê mùa!”
“ Ha ha ha... nói bé thôi người ta nghe bây giờ.”...
Đối vói Mạn Y cô có thể phớt lờ, không quan tâm đến những lời chỉ trích này nhưng Lục Tư Thần thì KHÔNG THỂ NÀO. “ Khách hàng là cha là mẹ” có người làm ăn nào mà không biết đến câu này, đặt biệt là nhân viên được đào tạo chuyên nghiệp tại sao có thể đối xử và bình phẩm khách hàng chỉ vì vẻ bề ngoài như vậy?
May mắn thay, vì anh đã kịp phát hiện ra tình trạng mà khu mua sắm đang bị mắc phải. Nếu không nghiêm túc chỉnh đốn thì biết bao nhiêu người sẽ đánh gia thấp về nơi đây. Lục Tư Thần có quyền nhúng tay vào bởi vì cổ phần của trung tâm thương mại Lục gia đang chiếm hơn phân nữa, tức là họ đang nắm quyền quản lí.
Lục Mạn Y nhìn sắc mặt anh trai không tốt liền nắm lấy cánh tay anh, nhíu mày rồi dùng lực kéo anh đi sang các gian hàng khác. Thấy vậy anh cũng không gấp gáp làm gì, hôm nay coi như bỏ qua cho bọn họ còn ngày mai thì... chưa biết.
“ Lão Thần em đói! Chúng ta đi ăn gà gán nha!”
“ Cũng được, anh dắt em đi ăn rồi về nhà.”
Lục Mạn Y còn bày ra vẻ đáng thương, bắt lấy cánh tay anh mà nũng nĩu: “ Ăn thêm tobokki nữa nhé! Mấy nay em toàn bị em bắt mấy món thanh đạm.”
“ Được được được. Mau bỏ cái thái độ đó đi, trông khó chịu thất đấy!” Miệng thì nói một đằng nhưng trong bụng thì nghĩ một nẻo, anh vẫn luôn nuông chiều đứa em gái của mình thế đấy...
.......Còn tiếp.........