Một lát sau, người nằm trên giường bệnh hôn mê một lúc cũng đã tỉnh dậy, đầu anh đau như búa bổ cộng thêm chút choáng váng “ A” không khỏi phát ra tiếng kêu đau.
Hàn Thiên Ngạo dùng tay đỡ lấy đầu mình, cùng với lực ngón tay xoa nhẹ vùng thái dương, ngáp một cái sau đó rời giường.
Mạc Nhiên ngủ gục trên ghế, nghe thấy tiếng sột soạt thì bật dậy. Cũng trông thấy người trên giường đang chật vật đứng lên, cậu liền tiến đến đỡ lấy cánh tay anh: “ Tỉnh rồi sao không gọi tôi? Hết sốt rồi, tôi hủy hết lịch trình hôm nay rồi, đợi đến sáng mai hẵng đi.”
“...”
Không thấy anh phản hồi hay cố tỏ ra chống đối, Mạc Nhiên bắt đầu cảm thấy yên tâm hơn. Vậy nên cũng muốn để anh có không gian riêng, Mạc Nhiên trở lại phòng bên cạnh tuy nhiên phòng hờ chuyện không may xảy ra, đã dặn hờ Hàn Thiên Ngạo không được khóa trái cửa, nửa đêm anh sẽ quay lại kiểm tra lần nữa.
Sáng hôm sau, sắc mặt Hàn Thiên Ngạo vẫn không tốt hơn là bao mặc dù quần áo chỉnh tề, tây trang lịch lãm, hình tượng tuyệt vời nhưng mặt cứ trông như đưa đám vậy.Chỉ như thế này đã đủ sức khiến đối tác vứt hợp đồng, bỏ chạy.
Hàn Thiên Ngạo ngồi im, mắt cứ dán chặt lấy màn hình di động. Không biết là lý do gì bên trong khiến mặt mày anh mới sáng ra lại trông khó coi đến vậy.
Mạc Nhiên quơ tay vụt ngang tầm mắt anh: “ Này! Có chuyện gì sao?”
“ Lâm thị muốn nhúng tay vào phá mối làm ăn này giữa chúng ta.” Biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
“ Nhưng chúng ta so họ mạnh hơn rất nhiều?”
Khựng lại một chút rồi đáp: “ Theo như tôi quan sát nhiều năm gần đây thì Lục thị và Lâm thị có mối tương giao khá tốt với nhau. E là lần này phía ta sẽ bất lợi. Lâm thị muốn tham gia thì với lợi thế này phần thắng khá cao sẽ thuộc về họ.”
Đôi mắt thư kí Mạc cũng dần tối sầm xuống, bầu không khí trở nên im lặng. Không đâu, tình thế ắt hẳn vẫn có thể xoay chuyển được.
Đúng vậy!
“ Nếu đã chênh lệch nhiều về mặt quan hệ thì chi bằng ta cũng tạo ra cho mình một phần thắng khác. Lợi ích thì sao? Không phải xưa nay Lục gia đều không đặt nặng tình cảm vào công việc, họ “ công tư phân minh”?”
Anh nói tiếp: “ Đi thôi! Lái xe, chúng ta đến Lục gia chào hỏi một chút.”
“Ừm...” Mạc Nhiên ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng ngại nói.
“ Thế nào?”
“ Không có xe đó bạn tôi... Bắt taxi thôi!”
“ Xì! Chờ chút, anh mày có xe nhóc ạ!”
Hàn Thiên Ngạo một trước vừa đặt mua một chiếc Ferrari Monza ở đây đúng lúc chưa chuyển về nước, tạm thời nó đang nằm ở hầm gửi xe dưới tòa nhà công ty con của Hàn thị. Lần này tiện thể lấy nó luôn vậy, còn về vấn đề đường xá thì để google map gánh bọn anh vậy.
Hôm nay là cuối tuần, Lục gia chắc sẽ đông đủ thành viên. Điều khiến cả hai đắn đo không dám đến thăm là nó, chỉ sợ đến làm phiền cả gia đình họ con cháu tụ họp vui chơi. Nếu mà đến thì cũng không thể nào đi tay không được vì vậy trước tiên phải đi mua chút lễ vật đem đến làm quà, cùng với một ít đồ mà bà nội gửi gắm nhờ anh đem đến.
Đến nơi, cả hai bị chặn lại trước cổng biệt phủ của họ.
“ Thông báo cho chủ tịch, có Hàn Thiên Ngạo cháu trai chủ tịch Hàn gia đến thăm hỏi. Đây là thư kí riêng của tôi.”
Cảnh vệ yêu cầu họ xuất trình giấy tờ tùy thân, sau trực tiếp báo lên cấp trên. Anh ra hiệu cho Mạc Nhiên vòng vào xe lấy hết chứng từ ra đưa đến cho họ. Thông tin người lạ trước tiên sẽ được truyền đến tay Lục Tư Thần xử lí rồi mới trình lên Lục lão gia sau. Một người trong số nhóm cảnh vệ bước ra, có thể là đội trưởng chăng?
“ Phiền hai vị đi theo chúng tôi, trong vòng nửa tiếng nữa sẽ có thông báo chính thức.”
“ Vậy đành nhờ các anh dẫn đường.”
Mạc Nhiên lần đầu gặp phải loại chuyện này nên khá lúng túng, cậu ta chỉ dám đứng phía sau quan sát cuộc đối thoại giữa bọn họ. Viên chức cấp cao quả nhiên không tầm thường, bố trí phòng vệ của họ vô cùng nghiêm ngặt.
Đúng như lời đã hứa, hơn hai mươi phút sau họ đã cả hai ra đồng thời cũng trả lại hết những món đồ đã lấy đi.
“ Thất lễ rồi! Mời anh đi hướng này.”
........Còn tiếp.........